Lại đi lấy của ai đó để trả mình cho bằng được. Tôi không cần những sự ban ơn bề trên của họ. Bác tôi ngày ngày vẫn bán hàng, vẫn vâng dạ với cả những người mua nhỏ tuổi, vẫn cò kè từng đồng với người đưa hàng.
Nhưng họ đã quên sự bất bình ấy và cũng chẳng tìm ra được những cái đúng đắn, hay ho đôi lúc lạc vào trong những giáo điều vô nghĩa-như khi sục một chiếc vợt xuống mương nước toàn cá lòng tong đôi lúc cũng tình cờ vớt được một con cá đẹp. Nhà văn tóm lấy bất cứ ý nghĩ nào đến. Thế là sáng xách xe đi rồi lẻn về nhà ngủ hoặc viết.
Quần áo độ này mặc rộng ra. Bác gái nín cười làm ra vẻ nghiêm trang: Ầy! Láo nào! Chưa ai làm được bác trai bỏ thuốc. Không chung chung như những nhà mị dân.
Dù tôi biết nàng chẳng bao giờ có thể thông minh bằng tôi. Đấy, như kiểu có sương mù trong phòng. Với sự lười nhác và thụ động của mình, ta từng cố ngộ nhận: Là thiên tài ở thời đại khác thì thường nghèo khổ nhưng đến thời đại này thì người ta sẽ tự biết tìm đến chân giá trị.
Khi rời sân cỏ để về căn phòng tầng hai cách mặt đường chừng mười mét. Khi lựa chọn lợi dụng chính sự rối rắm ấy làm phong phú thêm sáng tạo và đời sống. Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai.
Ừ, đúng rồi, con dẫn các em đi mua… Có thể tạm gọi là giấc mơ đa tầng. Nên bạn bỏ qua như không.
Mà đếch giấu được những dòng nước mắt chả hiểu sao cứ đòi li dị cái thân xác đầy nhục nhã ấy để rơi đánh bịch xuống đất. Có thể chúng đi ngược lại với lí tưởng của ông nhưng có ai biết lí tưởng của ông là gì đâu. Nhưng vấn đề là bạn tin nếu thế bạn sẽ chóng chết hơn.
Tôi nép sát vào vỉa hè và chẳng làm cản trở, vướng víu ai. Thử nhìn sâu vào khoang tàu hơn nữa, chắc cũng thấy một vài sinh vật đang hú hí. Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Đồng chí ấy sẽ có khoảng nghỉ để hả hê vì câu đùa dí dỏm. Họa chăng chỉ có thể tạm tránh sự phán xét của cộng đồng và lương tâm khi cả cộng đồng và cả lương tâm của cộng đồng đã trở nên chai sạn, a dua. Thích làm cả cái mình không thích.
Và người ta thường gọi những vẻ đẹp của sáng tạo, của tài hoa là nghệ thuật: Nghệ sỹ sân cỏ, nghệ sỹ ẩm thực… Và hắn không muốn chỉ dừng lại ở một vài mặt nghệ thuật của chữ nghĩa. - Tôi biết ông sợ làm tổn thương đến vợ ông. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường.