Tôi có nhớ một lần về quê ăn cưới, bác ngượng ngùng trong chiếc áo bó cổ lọ. Có một thằng bạn đùa cô ấy: Ấy khôn đến quắt cả người lại. Tôi đốt chút, chả hả hê gì.
Bởi chúng còn huỷ hoại khiếp hơn cả âm thanh. Trong sự đối phó với họ và mặc cảm dối trá để có cơ hội viết. Nàng bảo: Anh ăn hộp cơm kia đi.
Ông Diểu tức giận giương súng. Tôi muốn thử những cách khác. Khá nhẹ nhõm và yên bình.
Không phải là rứt tung. Em có thấy Đankô hối hận khi trái tim bị người ta dẫm nát không? Anh chẳng phải là Đankô nhưng anh tôn thờ Đankô. Cổ họng hơi nghẹn và lồng ngực hơi rỗng.
Tôi chỉ có thể đấu tranh vì họ bằng cả cuộc đời nếu tôi có một tấm lòng bao la, nhân ái bẩm sinh và kết hợp rèn luyện. Từ đó mà tôi chọn cả tiếng nói về tình yêu, về Nhân Loại. Mới dám nửa đùa nửa thật như thế.
Tôi khóc cho những thất vọng lớn đầu đời. Viết cũng không thú lắm nhưng tốt hơn là trút bớt những ý nghĩ đến trong đêm qua khó ngủ ra cho đầu bớt chật chội. Chim vẫn hót, một số có lẽ ngủ trưa.
Bạn bỏ một buổi bấm huyệt để viết. Đừng lỡ nhiều là được. Bây giờ, đầu óc không đủ năng lượng để phân tích rõ ràng, tạm gộp nghệ thuật và sáng tạo là một vậy.
Hoặc hắn cảm giác mình giả dối trong những khi dùng sáng tạo nghệ thuật để phục vụ đời sống tầm thấp; cũng như những lúc cảm giác sống gượng như thế chỉ để có cơ hội đạt đến những tầm cao nghệ thuật. Thi đại học nhiều người giỏi vẫn trượt thẳng cẳng con ạ. Chắc em buồn vì vừa nãy, có thằng tạt xe ngang đầu, anh buột miệng chửi thề.
Như một mặt bằng chung để chúng ta không lấy đó làm xấu hổ hay dằn vặt. Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Thận trọng bỏ bớt dần những lo lắng quá mơ hồ cũng làm đầu óc nhẹ thêm chút nữa.
Ta viết không phải không có mục đích kiếm ba cái đó. Lại có kẻ ngồi nghiêng nghiêng đầu, tay chống cằm quan sát bà già. Đó là xu thế sống hợp lí của thời đại này.