Ai bảo các cậu đi trốn hoặc chợt ùa ra nhiều quá. Tài năng của người nghệ sỹ mới quyết định cái hay chứ không phải do mục đích, đề tài hay cái cảm giác khi sáng tác. Mọi thứ vẫn như thế.
Tôi không muốn người ta nhìn thấy tôi khóc. Tôi ủng hộ cái đúng. Bạn tự hỏi không biết đến bao giờ hay không bao giờ bác (cũng như những người đặt gánh nặng gia đình lớn lao lên mình và giải quyết một cách dứt khoát, thậm chí, tả khuynh và độc đoán) cảm nhận được dòng suy nghĩ ấy.
Bác hy sinh cho cháu ít thôi, quan tâm đến cháu ít thôi để san sẻ cho họ nhé. Không trình bầy nữa. Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ.
Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Mất mất người kể chuyện. Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương.
Còn hắn là con mèo câu bộ ngực của cô ta. Chẳng ai bóc lột ai cả. Mất mất người kể chuyện.
Ta đâu ham hố thắng thua. Vô tâm thì cho chết! Còn phàn nàn gì nữa. Họ không thừa nhưng cũng không quá thiếu.
Như bao người khác vẫn luôn chung sống với tiếng ồn và bụi bặm. Đầu tiên tôi đốt cái cuốn sách tiếng Anh (đã xé thêm mấy trang sau khi mẹ về). Ông có nghĩ rằng tôi có thể giết vợ tôi bằng chính câu chuyện ấy không? Một ngày tôi đến, thấy nàng đã lạnh cóng, trên ngực nàng là cuốn Ra đi thanh thản mà tôi viết theo đơn đặt hàng của ông.
Tôi không đuổi nó nữa. Họ chưa thỏa mãn để đặt niềm tin vào ta cũng như ta chưa yên tâm rằng nó đủ tạo nên được một nhu cầu đông đảo. Họ sẽ luôn phải cúi đầu.
Môn Toán tôi không chắc mình đánh dấu bài vì sợ trượt hay vì tôi không muốn người ta không tìm thấy bài đánh dấu của tôi lại làm rùm beng lên, mẹ tôi lại chạy ngược chạy xuôi. Dần dần, tôi đâm ra còn lảng tránh chúng và giữ vẻ đạo mạo đầy cổ hủ. Đục khoét tế bào, thịt da, biến đổi gen của cả gỗ đá và vôi vữa, của cả những con gấu bông treo cổ lủng lẳng trước cửa hàng lai giữa tạp hoá và bách hoá của bác.
Vừa muốn mắng cho đứa con gái và người chị họ ngoại vừa thừ người ra. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Em muốn mỗi lần xoay tràng hạt, em lại nhớ tới một người thân và nghĩ về người ấy.