Đánh hay không đánh? Nghĩ mãi không ra. Mẹ, tôi và một người quen. Cái này không rõ lắm.
Dù bạn sợ làm đau họ nhưng cuối cùng thì con người vẫn cần nhìn nhận thất bại của mình. Nên: Cứ để nó âm thầm viết, đừng lăng xê nó kẻo nó tự kiêu; hoặc đâm cố gắng phấn đấu, tiếp thu, học hỏi mà mất đi vẻ nguyên thủy, tự nhiên. Ta chẳng cảm thấy quái gì cả.
Rung động và cộng hưởng rung động mới là giá trị có ích, có ý nghĩa cao cấp nhất của đời sống. Đã đi một số cây số. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình.
Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác. Tựa lưng vào hộp dầu cá là cái đồng hồ báo thức. Tỏ ra e thẹn hay đạo mạo càng khó va chạm và dễ bị dắt mũi.
Và bạn liên tưởng tới Zidane. Con đi đâu? Tôi: Cháu đi mua sách. Và bạn tin, những người thân (nếu không có điều gì trầm trọng bạn gây ra cho họ vì câu chuyện này và sự dối trá để viết nó), họ sẽ phải cảm ơn bạn vì quãng đời gàn dở mà họ cho rằng bạn đã và đang sống.
Cũng có cớ để thôi viết. Để lỡ bác bạn có ập vào thì bạn vẫn thản nhiên viết rồi che tay hoặc từ từ gấp lại, rồi mở cuốn vở khác ra trước khi bác đọc được nội dung. Ngôn từ không có gì mới.
Họ chắc sẽ không chịu thua thiệt nghệ sỹ về những mặt mà họ vốn coi thường. Đến nơi, mẹ tôi xin lỗi ông ta. Nhiều khi đã chán tên sêri NGOÁY MŨI nhưng ngại đặt tên khác.
Anh bạn bên trái bảo khán đài A bao giờ cũng buồn hơn các khán đài khác. Tôi có một người chị họ ngoại nữa, cũng trạc tuổi chúng tôi. Không phải vì lũ trẻ ăn xin ít đi.
Ngay cả trong giấc mơ, ta cũng chỉ muốn ở bên nàng. Được một thời gian lại lẻn sang quán nước cạnh nhà hút. Cái trạng thái chẳng làm gì nên hồn cả và miên man bàng bạc vẻ bi quan trong cái trạng thái ấy.
Không biết thanh minh thế nào. Mà tôi nghĩ chính ông đang làm mất thời gian đấy. Không hiểu sao tôi không có thiện cảm với các chú.