Bạn bảo chị: Đọc sách gì không mang vào cho. Những gì dành cho ngòi bút, em đã dành cả cho anh. Và những người ở đáy của sự mông muội thì vẫn còn nhan nhản ngay ở những nơi có thể (thiên vị mà) coi là văn minh nhất (của đất nước thiếu văn minh này).
Nhưng thế tại sao ta không sướng? Cháu thấy bác tội lắm. Lúc ấy, mẹ sắp đi làm, mẹ xuống bếp thấy thế, mẹ bảo: Sao con lại đốt sách đi? Im lặng nhìn ngọn lửa.
Nhưng không được, cái chăn có vẻ rộng quá. Rồi dùng một sợi xích dài khóa chung nó với những chiếc xe bị giữ khác. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Hoặc là sự lựa chọn vốn dĩ không thể khác của những người biết lợi dụng và vơ vét từ sự đổ vỡ, thối nát. Có làm gì xấu, có làm gì ác đâu. Mấy ý tứ chợt ngân nga:
Nhưng không được đâu, khi mẹ vẫn thuộc về phe họ. Tôi gọi 2 miếng bánh ngọt và 1 chai sữa đậu nành. Bạn dậy trước chuông báo thức 6 giờ một chút.
Bình truyền chất đầu giường rỏ tong tỏng. Tất nhiên là mệt mỏi. Chia luôn thành hai phe ẩu đả.
Quả là tôi không muốn viết mấy về những cái này khi nó khô khan. Rồi cũng như chuyện ích kỷ, khi những điều đó trở thành xu thế chung thì người trong cuộc không thấy bứt rứt. Từ giờ bác gái sẽ khó nói chuyện bạn bỏ học trước mặt bác trai đây.
Khi mà trước hôm thi đại học một ngày, mẹ dẫn tôi đến nhà một ông thầy. Giữa đầm lầy thông tin. Mẹ ghé sát vào tôi, hỏi: Dỗi mẹ à? Tôi nhớ có một lần cho mẹ xem thơ của mình trên mạng.
Nhưng một đứa trẻ thì không có được tiếng nói của mình trong xã hội đầy bon chen, tự phụ và thiếu tôn trọng này. Quá nhiều lí do để sống. Và người lấy lần thứ nhất lại thêm dằn vặt.
Liệu hắn có phải quỷ Satăng không? Một câu chuyện có thể quyết định sinh mạng con người ư? Nó là một cám dỗ, một thử thách mà lâu nay ta vẫn thèm muốn. Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Tiếng máy của mình đã tắt.