Như vậy là nỗi khó khăn của chúng tôi gần giải quyết được. Howell, nay đã quá cố, nói với tôi rằng khi còn là một viên giám đốc trong uỷ ban U. Schopenhauer cũng nghĩ như vậy trong câu này: "Trên đường đời, hành lý quan trọng nhất phải mang theo là lòng nhẫn nhục".
Sau đó hàng tháng, lúc nào cũng như người mất hồn, ngủ không được, người rạc đi. Tất nhiên tôi dặn họ phải làm vui lòng ngườii một cách nhũn nhặn, thân ái. Tôi kin kể: Lần đầu tiên từ giã miền đồng ruộng Misssouri tới Nữu Ước, tôi vô làm trong Hàn Lâm kịch trường.
Sau khi học 4 năm, kiếm được việc có dễ không? Mới đầu hãy nên làm việc gì trước? Năm 1934, ông sống bảy tháng trong một văn phòng đào dưới tuyết, gần Nam cực. Chúng phái một "thanh toán viên nhà binh" lại hãng tôi - viên này là một đô đốc - và ra lệnh cho tôi giúp đỡ võ quan đó trong khi thanh toán tài sản của công ty.
Ông ngồi trên quan tài để tới pháp trường. Ông viết: "Khi võ quan kia lại gần tôi, tôi còn nhức đầu như búa bổ, nhưng đọc xong bức thư, tôi khỏi liền". Robert Louis Stevenson nói: "Bất kỳ ai cũng có thể làm công việc hàng ngày của mình được, dù công việc đó nặng nhọc tới bực nào đi nữa.
Chương trình đó do ông Sibyl F. "Tôi theo quy tắc đó liền và luôn từ bấy tới nay. Rất ít người tàn ác xấu xa lắm.
Có vẻ khó tin phải chăng bạn? Nhưng sự thật là vậy. Cô Jeannette Mac Donal nói với tôi rằng khi thần kinh suy nhược, cô lo lắng, khó ngủ, cô tụng Thánh thi XXIII dưới đây để luôn luôn bình tĩnh yên ổn: "Tôi là con chiên của Cúa. Ông bạn công sự với tôi đã có dịp nhận thấy rằng khi một người đàn bà có thể thổ lộ tâm tình, người ấy thấy nhẹ nhàng biết bạo.
Cô ấy bây giờ là một bà già đã có cháu nội rồi. Frederick Taylor đã chứng tỏ sự kiện đó hồi ông nghiên cứu cách tổ chức công việc trong những nhà máy luyện thép ở Bethlehem. Chỉ một việc chép sự kiện lên giấy và đặt vấn đề một cách rõ ràng cũng đã giúp ta đi được một quãng đường dài tới một sự quyết định hợp lý rồi.
Hết lo thì thôi tôi cũng hết mệt, ăn được và lên cân. Sự bình tĩnh trong tâm hồn đã phát ra môt nguồn sinh lực mới. Một trong những điều bi đát nhất là loài người có tánh muốn đẩy bỏ đời sống hiện tại đi.
Làm sao tiêu thụ được bây giờ? Chúng tôi đã vay ngân hàng 350. Chưa gặp ông, tôi tưởng trên mặt ông phải hiện lên những nét lo lắng in dấu khoảng thời gian dài mà ông đã dùng để gây dựng và điều khiển một hãng vào hạng lớn nhất thế giới. Thành thử tôi cũng lại được nghe những lời khuyên mà ba tôi đã viết trong thư: Phải quét hết những rác rưởi chất chứa trong đầu óc tôi đi.
Nhận một nút đi rồi nghe, trong mỗi đoạn đời, chiếc cửa sắt sập lại, ngăn hiện tại với quá khứ. Khi Sullivan đã soạn xong điệu nhạc cho một tác phẩm mới thì tự chép lại gởi cho Gilbert; và khi Gilbert viết rồi lời ca cũng chép lại gởi cho Sullivan. Từ khắp nước Mỹ, những nhà thông thái ùa tới châu thành Chicago để được nục kích việc ấy.