Nhưng muốn làm một tấm gương thì có. Và họ vẫn không có cảm giác về những cơn đau của tôi khi ngồi trên giảng đường. Buổi sáng, ở đây, bạn chỉ thua mỗi bác.
Đặc biệt là những đêm phải nằm, không biết làm gì với sự đau. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Có quyền chọn lựa giữa sống thiện và ác.
Bên phải cái giá cắm bút là hộp C sủi, sách giáo khoa, sách danh ngôn, truyện chữ, truyện tranh, báo, bộ tú lơ khơ, hai cái kính, một cái nằm ngửa nhìn ra giàn gấc, một cái nằm sấp nhìn vào giường. Đi đâu cũng vất vả. Ông đã quên những lạc thú ấy.
Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Năm trăm đồng hay năm trăm nghìn ạ? Năm trăm đồng. Cô gái bảo: Không.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Hiện sinh tách xã hội thành những cá nhân đơn lẻ, rời rạc và luôn phải chống chọi toàn bộ phần còn lại. Gieo hành vi gặt thói quen, gieo thói quen gặt tính cách, gieo tính cách gặt bản chất.
Con đi đâu, làm gì, nó đều báo cho bác cả. Thế là bác xiêu lòng, bảo: Lần này bác cho về. Thua còn có năm nghìn an ủi.
Trận đấu quả thú vị hơn lần trước. Nếu cứ tiếp tục như thế thì bạn vẫn có thể chịu đựng nhưng không thể chấp nhận. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi.
Có lẽ tôi sẽ kiếm chút gì ăn. Thôi, bác đừng xuống. Tôi biết điều đó nên chưa bao giờ tôi khinh ghét họ.
Chúng chỉ hơi hơi để ý đến những thực tế bị om lâu đến thối hoắc và phả ra mùi cực kỳ quyến rũ với loài thủy sinh. Cái chính là tớ đã cho cái vỏ kẹo vào túi và anh chàng chắc cũng nhìn thấy. Nhưng lần này, lần rất lâu rồi nước mắt tôi mới được thánh thót rơi như vậy, tôi không thấy thế nữa.
Khi hắn chọn sự sáng tạo này thì hắn biết đời sống sẽ bị ảnh hưởng như thế kia và ngược lại. Họ không bị đòi hỏi làm những người mở đường nhưng họ cần là những người dám phá bỏ sự trì trệ của mình. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.