Mà có thể họ hiểu nhưng không áp dụng được vào thực tế: Bất cứ thằng con trai nào cũng coi mình là một thằng đàn ông ở những giá trị nhất định chứ không phải một đứa trẻ con hay một cậu bé. Ba ngày sau, giờ này, tôi sẽ trở lại. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được.
Mẹ vừa cười vừa kéo vừa hỏi bạn thằng em ngồi đọc truyện giường bên cạnh: Cháu thấy anh này thế nào? Bình thường ạ. Nhưng rất tiếc, tôi lại là một thiên tài. Nhưng bạn cũng tìm cách tiêu xài cho bằng hết.
Tóm lại là không được bi quan. Nhưng chưa hết giờ ngủ trưa. Nhưng viết ra thì như lặp lại một nỗi đau lờ đờ.
Đó cũng là hình ảnh của đời sống phát triển. Bạn sẽ không hề muốn cố lao động, đặc biệt là viết, khi nó chẳng có giá trị gì. Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ.
Đời sống và sáng tạo chỉ là sự liên hệ chung chung. Trẻ con hay người lớn. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.
Và vừa nghe tiếng con chuột lang gặm củ cà rốt rột rột. Đường thông hè thoáng. Và thích được dẫn đi hơn.
Tích trữ một khả năng kiến giải, phân tích tàm tạm để mổ xẻ vấn đề. Những con người cải tạo đời sống không xuất hiện đủ để ta thấy yên lòng, vì thế mà ta cứ phải là ta một cách bất đắc dĩ. Với đời người, ngắn lắm.
Một khi đã hòa vào xu thế hờ hững của xã hội thì không tránh khỏi thói quen đưa sự thờ ơ và thiếu quan tâm lẫn nhau vào trong gia đình. Tự nhiên nó rất dịu, như một câu hát, không hề bậy. Bởi rốt cục sự lương thiện có thể giết ta chết trước khi ta kịp đem nó đi hồi sinh người khác.
Tôi đùa: Bác cho cháu gặp để cháu tẩn một trận can tội hớt lẻo. Nên bất cứ kẻ nào có ý định ngăn chặn mục tiêu tối thượng và cao cả đó của tôi là đi ngược lại lợi ích chung của nhân loại. Ngọn lửa nhỏ làm tôi thấy trống không.
Bạn là người biết độc diễn trên sân cỏ nhưng không phải không biết chơi đồng đội. Bác không hài lòng một tí nào. Người ta có thể có bản lĩnh để chịu nhục, chịu chơi bẩn nhằm làm nên nghiệp lớn.