Mà giáo viên nhạt và lạnh nhớt như thế thì ngu như tôi cũng biết. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Thế thì anh không dám.
Đâm ra nhiều người dần thờ ơ, e ngại. Rồi bảo cảm ơn ta đi. Họ luôn cảm thấy ai đi khác con đường của họ là có vấn đề.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Bác không biết cái sân bóng bạn đến nó dễ chịu đâu. Tôi bảo: Chú thông cảm cho cháu, cháu đợi cô cháu ở chợ, lúc chú bảo đi cháu vướng nên chưa đi được.
Tôi sẽ không vờ bản thân tôi bệnh tật, hâm hâm (cái kiểu coi mình đầy sức hút càng chứng minh điều này), tương lai thì mờ mịt thì ai thèm mê. Dù không bao giờ có tận cùng. Mấy ai thèm nhìn mặt nhau bao giờ.
Dù nó có thể đem lại một câu chuyện về sự ngộ nhận thiên tài. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Và vội vã ra sân bóng lúc chiều còn gay gắt nắng.
Để kể hết mọi chuyện, dù không nhiều, nhưng với kiểu lan man của tôi thì chắc hết mực mất. Nàng nằm nhớ người yêu cũ. Hay ông định viết một câu chuyện kêu gọi người ta quyên góp cho vợ ông.
Khi bạn phải đánh nhau hoặc làm lành với chính mình, thật khó. Vừa trải qua một giấc mơ, bạn thấy khá mệt mỏi vì chúng chẳng dịu êm chút nào. Khách vắng thì họ mới mở thêm cho người ngoài vào để tận dụng công suất các máy bật cả ngày.
Và thi thoảng vẫn hé cho bạn khuôn mặt những đứa con rơi của sáng tạo. Và vì thế, chúng ta lại hay tin vào những chuyện đùa. Rồi hỏi tắt chế độ sục ở đâu.
Lúc hàng vắng teo ngồi rỗi mới là lúc bác buồn. Vừa lo lắng, vừa háo hức. Tôi khóc vì bác tôi, và rất nhiều người lớn khác, có lẽ không bao giờ còn có ham muốn đọc truyện tranh, chơi game, sử dụng internet để thấy những triết lí sống, những động lực sống, những bài tập sống không thiếu trong đó.
Bạn không muốn rũ bỏ hoàn toàn để làm mới toàn bộ. Thế thì anh không dám. Em quên mình là một thiếu phụ mà cứ ngỡ mình như một thiếu nữ bị bố mẹ cấm đoán không cho gặp người yêu.