Nếu giờ này tôi ở nhà, mọi người chắc đã yên tâm ngủ. Có lẽ sẽ rất lâu nữa hoặc không bao giờ tôi mới khóc lại được như thế. Nhưng người đem đến lí luận và động lực lại chính là giới trí thức.
Về nhà, bác bảo cháu: Cháu lành quá. Thật ra, khi đã muốn sống cho ra sống thì ai cũng phải bon chen. Mà đây là đi chữa bệnh chứ có phải đi hưởng thụ đâu mà lo phung phí.
Bác nói chuyện với cháu. Và tiếp tục đùa cợt với bạn trong màn đêm. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.
Nếu bạn chấp nhận sống theo cách của họ. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa. Và tôi biết, những độc giả hời hợt cũng đâu thấy khác.
Khi mà đã lớn đầu cả rồi. Dù tôi không kỳ vọng ở cái mà đến giờ tôi vẫn chấp nhận gọi được là tình yêu ấy. Và họ chỉ tìm và so sánh những gì phản chiếu chính họ.
Như những chiếc giỏ bện rơm, xơ lá hình trái tim. Đời sống toàn vẹn là đời sống nhiều trạng thái với những tỷ lệ khác nhau mà tự thân chủ thể dung hợp, pha trộn. Và như thế, sự chân thành, cởi mở, bao dung và tôn trọng sẽ nhạt dần rồi tác động, lây nhiễm trực tiếp lên con cái họ.
Dù bạn rút kinh nghiệm lựa chọn trái với cái bạn thường chọn chăng nữa. Nhà văn chợt không muốn thoát khỏi nó. Nên bạn bỏ qua như không.
Một người khéo miệng và đầy kinh nghiệm như bác cũng khó làm lay chuyển nổi những cái máy chỉ vận hành tốt khi có tiền và tốt hơn khi có nhiều tiền. Một con người có thể coi là cư dân cơ bản trong xã hội lí tưởng. Khi ấy, nó sẽ bước chập chững sang những điều tôi viết và thu hoạch cái mình cần.
Cứ thế mà đứng, mà quanh quẩn, mà những cơn đau lộ diện dần, mắt hoa đi. Bạn vói tay tắt chuông báo thức và nằm chờ có thể ngủ tiếp. Mà thôi, hãy tiếp tục tập luyện.
Ta cũng được đi câu. Định bỏ đó, nghĩ thế nào lại lấy giẻ rửa bát ra cọ rồi ngâm nước. Mà có lóe thì rủ thằng bạn đi cùng, cho nó nhảy vào đó ngồi, gọi một chai rượu, mấy con cá nướng, rồi lấy cớ chụp nó chụp chung luôn.