Lần đầu tiên ông không phân tích nỗi buồn của mình. Chụp đèn bằng sắt sơn màu tím ngoài trắng trong. Dù lòng tôi đang ơ hờ lắm.
Lúc đó, bạn sẽ không hứa hoặc phải thất hứa. Sao lại xé sách hở con. Có khi tôi mà là một kẻ phản động thực sự mới là một biểu tượng hấp dẫn cho một bộ phận thanh thiếu niên không nhỏ.
Bạn ghét sự đợi chờ. Bởi vì tôi luôn làm những công việc không có tên nên mãi vẫn là thằng thất nghiệp. Nhưng cho bạn nghỉ tí đã.
Trước khi kể tiếp chuyện hôm qua thì tôi đốt. Ấy, đừng bảo tở hoang tưởng. Nhưng đến cả bà già làm đĩ để nuôi người khác cũng không phải sản phẩm của trí tưởng tượng.
Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Và cả sự hoang mang rằng mình ngộ nhận. Rồi lửa bén nhanh quá, chẳng buồn đọc.
Không ngủ cũng phải nằm. Bố muốn yên ổn và sợ cho bạn. Cơ sở lí luận này có thể tạo nên một xu thế đi hoang không? Thực tế, nó đã xảy ra đầy rẫy và có thể thấy nguy cơ lớn hơn trong nạn chảy máu chất xám.
Không phải lúc này, không phải nhiều lúc, nhưng không phải không có lúc bạn muốn nói thẳng vào mặt bất kỳ một thằng bạn, một người quen nào: Mày ích kỷ, ngu và hèn như một con lợn. Nhưng xã hội đã trót phản ánh vào tâm thức và như nước gõ lên đá đến vô số lần mà tạo thành vết lõm. Thấy bố hớn hở, tôi nhẹ nhõm.
Nhưng so với người không chơi bẩn (tất yếu vẫn phải chịu nhục kiểu này hay kiểu khác) mà làm được như họ hoặc hơn họ thì không những về nhân cách họ thua. Và tôi phải đành lòng tiêu diệt. Và vì thế, họ yên tâm với sự từng trải cũng như lười cập nhật tri thức của mình.
Tôi nghĩ, nếu tôi chết, người buồn nhất là bố. Tiếng máy của mình đã tắt. Nếu không muốn hơi tí bị nhắc: Bỏ truyện đi, ngồi vào bàn học đi con.
Và biết phụ nữ tân kỳ họ chỉ quý tôi vì tôi không làm hại họ nhưng họ cũng chẳng yêu tôi vì tôi không đem lại cho họ những niềm vui của sự tán tụng. Tôi cũng chấp nhận thế, mặc dù, với tôi, cái xe ấy vứt đi cũng được. Phụ nữ thì thường có ai nghe hoặc không có ai nghe cũng tâm sự.