Khi Thế vận hội mùa đông năm 1994 đang diễn ra, đi đâu người ta cũng xôn xao bàn tán về cặp vận động viên Tonya Harding-Nancy Kerrigan. Nếu được tàng hình bạn sẽ làm gì đây, hoạt động từ thiện hay sinh lợi riêng cho bạn? Tôi đến chỗ Sergio và hỏi: Sergio này, họ mời anh đến đây như thế nào?
Tôi khởi động xe, trong lòng thấy hơi sợ và mồ hôi bắt đầu tuôn ra. Đến nỗi có lúc chúng tôi quên rằng anh nói khó nghe như thế nào. Casey Stengel được mời tới cuộc hội thảo để cho biết quan điểm của mình.
Sẽ đáng tiếc nếu bạn quen lối nói mang tiếng là thời thượng mà vứt đi lối nói đơn giản, quen thuộc với mọi người. Bạn phải biết nhấn mạnh ưu điểm của món hàng sao cho thuyết phục. Dựa vào những tiêu chuẩn này và cộng thêm yếu tố thời sự mà chúng tôi quyết định nên mời ai tham gia chương trình.
Tôi cảm thấy có lẽ mình đã đi đúng hướng. Trong ngành phát thanh viên thì chúng tôi luôn có một học thuyết công bằng. Như vậy, có nghĩa là bạn đã thành công.
Ở lứa tuổi 80, hay 90, thậm chí 100, người ta có cả một kho tàng kinh nghiệm. Sinatra nói, Không, dĩ nhiên là không rồi. Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi.
Anh có tật nói lắp (khuyết điểm này không diễn ra khi anh hát, nó chỉ xuất hiện khi anh nói). Quả là thành công ngoài sự mong đợi. Và dùng hay không dùng là quyền của bạn.
Một cảm giác tội lỗi thoáng qua trong đầu tôi. Chúng ta cũng nên học hỏi Winston Churchill. Tất cả là nhờ sự chân thật của tôi với những khán giả của mình.
Anh mở đầu bài phát biểu của mình bằng câu nói: Hôm nay tôi vô cùng vui sướng được có mặt tại đây, vì tất cả những người bạn tốt nhất của tôi đều là người Do Thái. Sao tôi lại hỏi một câu ngớ ngẩn như vậy? Có lẽ vì đó là thói quen nghề nghiệp, lúc bắt đầu câu chuyện, tôi hay hỏi khách mời của mình những câu như thế. Việc phát biểu ở lễ tang của Bob đối với tôi không chút dễ dàng.
Rồi Rogers nói thêm: Dĩ nhiên các bạn sẽ thắc mắc làm thế nào mà tôi đun nóng Đại Tây Dương lên đến 212 độ Fahrenheit được. Ô, thằng bạn đằng kia lâu lắm rồi mình chưa gặp, có lẽ mình qua đó một lát nhé. Trong chương trình của tôi thì ngược lại, tôi không bao giờ hỏi những câu mà tôi đã biết trước câu trả lời.
Thật kỳ diệu! Sự căng thẳng của anh ấy biến đi đâu mất. Bởi họ đều có một điểm chung là sự nhiệt tình, hào hứng hết mình trong công việc lẫn khi trò chuyện. Nhưng tôi chỉ hỏi điều này sau khi đã trò chuyện ăn ý với anh.