Những điều đó gây nên sự hỗn loạn trong tâm hồn trẻ. Nó còn ngộ nhận là nó có đầy tài nữa. Khỉ thật! Hai tiếng nữa tôi đã làm gì? Chắc vẫn thế! Thế là thế nào?
Thi thoảng viết nhưng không tiện. Nhưng vấn đề là thời gian (dù không đầu không cuối) đã đi và kéo loài người theo, hình thành bản chất luôn phát triển. Cách đây chừng một tháng, bạn và bác gái cứ đến khoảng mười giờ, sau khi đóng cửa hàng, lại đi bách bộ.
Có người cúi mặt bấm di động. Cũng như hôm cưới chị cả vừa rồi, bạn chạy lăng xăng suốt. Nhà văn trang trí bốn bức tường bằng những dải lụa và giấy dán dịu màu.
Những phút giải lao, chờ đợi, bạn lại quan sát các cầu thủ dự bị ra sân tập nhẹ. Thi thoảng con mèo dỏng tai lên và: Ngheo! Nó đáp. Tôi biết cô bạn ấy có vẻ thích tôi.
Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Tự do hay không là ở mình.
Riêng nó vẫn chịu định luật về trọng lực của địa cầu. Khả năng đầu tiên là những nhà độc giả (có chức năng đối với việc hỗ trợ tài năng) chưa từng dành thời gian ngó ngàng; hoặc từng xem qua nhưng không nhận ra điều gì cả. Nhưng thường thì ngoài đôi lần sực nhớ bạn không phải là một súc gỗ đó ra, họ quên khuấy con người cần những lạc thú.
Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Tôi dẫn ông anh vào chỗ xông hơi. Họ nỗ lực vì điều đó.
Về quan niệm sống cũng như hưởng thụ. Mà họ lại chẳng bao giờ dành thời gian để thấy. Trận đấu quả thú vị hơn lần trước.
Bỏ mặc chúng và rặn những ý nghĩ mới. Này, mày bóc cho chú bao thuốc. Nó làm con người không còn thời gian hay năng lực quan tâm đến nhiều đồng loại, đến những sự bất công.
Đi ra chợ Đồng Xuân chọn hàng, vất vả đèo về, rồi bán được lãi cũng thú vị lắm chứ. Họ nhìn vào sự bỏ học, sự dậy muộn, sự vụng về, lờ đờ trong nhà của bạn. Nhưng những tầng đất sâu mới được khai phá sẽ đem lại hưng phấn.