Và Thánh kinh có nói rằng: "Con bố thí tức là cho Cha vậy". Nghĩa là không để cho người kia có đủ thì giờ thất vọng trước sự từ chối của ông và ông làm cho tư tưởng người đó hướng ngay về diễn giả mà ông giới thiệu. "Bạn cứ để người đó nói cho thỏa thích".
Ông có cách không buộc trả lời mà chúng cũng trả lời lập tức. Tất cả những cái đó mất thì giờ lắm. "Những người đã trọng ta, mà ta lại biết mến tài họ, thì dễ chỉ huy họ lắm".
Nhờ nhu cầu đó mà một thầy ký quèn, trong một tiệm tạp hóa, học lực dở dang, mua những sách luật rách nát, về mải miết học để rồi trở nên một vĩ nhân: Lincoln. Tôi có vài bức vẽ phác đây; xin ông cho biết tôi nên thêm bớt ra sao để được vừa ý ông". Chỉ vài lời khen giản dị đủ cho thành một người tề gia giỏi nhất, cần kiệm nhất.
Người Trung Hoa có một câu phương ngôn chứa tất cả cái khôn ngoan của phương Đông: Muốn đi xa, phải đi từ từ" Không! Ai kia thì xử sự như vậy, chứ ông Schwab thì không bao giờ. Vậy mà bức thư sau này được 50 phần trăm thư trả lời, có phải là năm lần mầu nhiệm hơn không? Và những bức thư hồi âm dài tới hai ba trang, tràn trề tình thân ái, lòng hăng hái và những lời khuyên có ích! Bức thư đó đây.
Xin bạn lấy kéo cắt những hàng tôi chép lại sau này, rồi dán vô trong nón hoặc trong gương, ở nơi nào mà mỗi buổi sáng, khi rửa mặt, bạn trông thấy liền. Nó ở trong kịch Hamlet, hồi V, màn II. Tôi xin nhiệt liệt giới thiệu nó với "hải nội chư quân tử".
Được gặp ông, tôi vui vẻ lắm. Bốn tháng, mỗi tháng 55 mỹ kim! Cả mùa hè thì họ mướn để ở, rồi bây giờ, bắt đầu mùa đông, bỗng nhiên họ bỏ đi! Ông Farrell giận lắm. - Sau cùng, khi họ bình tĩnh hơn, biết phải trái hơn, tôi mới gợi lòng chính trực và công bằng của họ.
Anh em cũng có trẻ trong nhà. Hãng đó tin cậy được và chế tạo đồ thiệt tốt". Ông xử trí khéo léo như vầy; ông khen lớn: "Bài diễn văn của anh thiệt hay; đáng khen lắm; không ai làm hơn được.
Chúng ta sẽ bàn thêm. Bà nó hứa mua cho nó một bộ nếu nó hết đái dầm. Cha đã coi con như người lớn.
ÔNg Lincoln giận lắm, la: "Trời cao đất dày, như vậy nghĩa là gì?" Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi. Có? Ông bà thiệt gặp may tôi muốn được như ông bà lắm.
Khi ông Adamson tới, viên kiến trúc sư dặn: Ông Eastman bận việc lắm. Ông này điều tra về những khách hàng ương ngạnh đó, thì thấy từ trước tới nay họ trả sòng phẳng lắm. Chị sửa soạn thật gọn gàng.