Hai mươi bốn thế kỷ trước, Khổng Tử đã giảng tới nó. Nghĩa nó vô cùng và bạn sẽ thường gặp nó trong cuốn sách này. Nhưng tới chiều, khi cùng với tôi trở lại phòng giấy của tôi, ông đặt mua cho tôi một số hàng lớn nhất từ trước đến giờ.
Bà ấy: "Ông Carnegie! Tôi hối hận đã viết cho ông một bức thư như vậy. Tức thì ông tự kiếm những lẽ để bênh vực tôi: - Phải. Dillinger thỏa mãn nó bằng cách giết người, ăn cướp các ngân hàng.
Tên chị là "Marie rửa chén" vì hồi mới vô làm, người ta để chị rửa chén. Vậy muốn dẫn dụ những người có tâm huyết, hạng người có chân giá trị, bạn hãy: Lời thì như vậy, nhưng giọng còn tệ hơn nữa.
Rồi bà dắt ông R, đi thăm các phòng, chỉ cho coi từng bảo vật bà đã góp nhặt được trong những cuộc du lịch và đã nâng niu suốt một đời. Rồi Rossetti mời người con một anh thợ rèn đó lại làm thư ký cho ông. Hồi đó ông gặp cô Josephine Dillon, trẻ đẹp, làm giáo sư dạy đánh bài "bridge".
Sau nhiều năm họat động chính trị, William Mc. Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm. Từ lúc đó, nó hy vọng, tự tin và tương lai của nó thay đổi hẳn.
- Dạ, ai cũng muốn như vậy hết. Nên có thiện cảm với họ, giúp họ nếu có thể được. Tôi xin hạ xuống nhiều hơn nữa.
Trái lại, nên chứng minh cho nó thấy rằng chất độc trong thuốc làm hại bộ thần kinh và nếu nó không bỏ thuốc đi, thì có lẽ tới kỳ thi thể thao sau, nó sẽ thua anh em mất. Tuần sau, tôi đãi khách bữa trưa. và tuyến bố rằng bỏ tù chúng thật là bất công".
Rồi chị coi, chắc chắn chị sẽ vừa ý tôi lắm". Bà luôn luôn day dứt, đay nghiến rằng ông chẳng được vẻ gì: nào là lưng thì gù, chân đi thì kéo lê như thằng mọi, dáng điệu cứng như que củi, gai mắt lạ lùng. Ông làm lụng ngoài đồng, chặt cây, phơi cỏ, đóng lấy giày, quét lấy phòng, ăn trong đĩa bằng gỗ, ráng yêu cả những kẻ thù ông.
nếu không phải, như hồi còn hàn vi, để đi lang thang trong kinh đô, vơ vẩn dạo chơi trong những con đường mà các vị Hoàng đế chỉ được nghe tả trong sách. Bà chỉ muốn gặp được người chăm chú nghe bà, để bà có cái vui được dịp nói tới bà và những kỷ niệm của bà. Mới rồi bà có viết một bức thư cho tôi; bữa nay tôi xin cám ơn bà".
Năm ngoái, tôi đã khuyên các ông giám đốc của công ty tôi rằng cách hiệu nghiệm nhất để tăng số hàng bán lẻ là mở một cuộc tuyên truyền kịch liệt suốt một năm để bán trực tiếp, và phí tổn cuộc vận động đó do công ty sản xuất chịu hết. Chính lời khen đó đã mở đầu cho quãng đường rực rỡ của chàng. "Nhận được thư của tôi, ông ta lại nhà tôi liền, theo sau có người thư ký.