Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Nhưng đặt mục tiêu rồi. Cậu có cho rằng mình mạnh hơn để bác bỏ tớ không? Tùy cậu.
Bạn biết giờ này chắc bác bạn đang bị các vị trong bệnh viện hạnh họe. Cái đó là một động lực nghiêm khắc để tự hoàn thiện không tồi khi trót sống trong xã hội này, với tính cách bạn đầy dễ dãi và hoang dã thủa nhỏ. Ở nhà bác, chị cả khá chiều chuộng, anh họ đá cùng đội bóng, chị út hay gọi thân mật là thằng lợn này nên tôi nhiều khi thấy ấm cúng và thoải mái.
Kể cả cái nhàm chán. Nếu tôi có điều gì xấu thì các chú tử hình tôi cũng được, tôi cam lòng lắm. Nhưng vấn đề đặt ra là đó có phải những sáng tác hay ho cho loài người không.
Chứ trước đây thì um nhà rồi. Khán giả sôi động phết. Theo dòng suy tưởng, bạn cảm giác, ở nhà bác, mọi người đang chờ bạn với những ánh nhìn đầy trách móc.
Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành. Trẻ con chui ra từ đâu nhỉ? Nách? Mồm? Không phải. Vì nhiều cái oan không giải mà gây hiểu lầm thù hận muôn đời.
Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con. Mẹ khóc vì đau nhưng cũng nhẹ đi thôi. So với họ, đó chỉ là những tiếng lá rơi.
Còn giờ thì cựa quậy được, thậm chí, đứng dậy nhảy nhót chắc cũng được. Nó chứa đựng nhiều trạng thái, giai đoạn, nhiều cuộc đấu tranh đủ loại. Điều đó có đáng sợ với những người lớn càng ngày càng yếu đi không?
Nhưng chắc mẹ biết chuyện, lại đòi dắt tôi đến nhà ông ta. Có tiếng chị út gọi í ới xuống ăn cơm. Độc giả đâu có ngu đến nỗi vơ đũa cả nắm.
- Mi chỉ lí do lí trấu, mi viết tỉnh như sáo thế này sao bảo bệnh, không phù hợp thì cũng phải cố lấy cái bằng mà thăng tiến chứ. Tôi không có bản lĩnh. Từ đó cháu đi đâu cũng xin phép em, có hôm nào đột xuất, cháu luôn gọi điện về.
Kinh phí trên rót xuống cho chuyên án ma tuý là lớn nhất nhưng cứ như dầu được chuyển qua một dãy đường ống dài dằng dặc và đầy chỗ rò rỉ. Phải trình đơn cho cái loại đó, nhục lại còn làm cao, còn chửi đổng. Mạch sáng tạo và khao khát đến với nó không chảy rần rật trong hắn.