Người ta biết đến văn ông nhưng chưa thừa nhận. Vùng dậy, trợn trừng, bạn hát: Nhưng im lặng mà trong lòng ngấm ngầm khinh bỉ hay trút giận lên kẻ khác thì nhiều lúc há chẳng phải là một cách trả đũa rất hèn ư.
Cuộc đời bác không đơn giản thế, bác còn tạo ra, nuôi dưỡng và giúp đỡ (cũng như nhào nặn) những con người mà sự bù trừ không đủ trí tuệ để tính toán. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác.
Trước lúc bác tôi xuống, mẹ tôi lên, thì tôi xuống. Khi có một động lực, một sức đẩy lớn thì họ sẽ trở nên nhân ái và hùng mạnh. Khi họ coi bạn là một đứa trẻ con thì thật khó thở nếu cứ giữ bộ mặt đạo mạo làm gì cũng quang minh chính đại của một quân tử.
Nhưng trong tiềm thức, trong bản năng thường xuất hiện những cơn đói da. Có hôm bác trai hỏi về chuyện khám. Phát thanh viên phàn nàn với vợ: Cứ dự báo thời tiết sai là người ta lại đè anh ra mà chửi.
Rồi tự dưng tất thảy lại phá sản. Ngheo! Ngheo! Họ đang gọi con mèo, dưới tầng. Cái đuôi ngoe nguẩy một lát rồi dừng lại.
Lại còn nhiều chuyện đầy gian nan khác. Mẹ thấy điện còn sáng, sang bảo: Đi ngủ đi con, một rưỡi đêm rồi. Đợt viết này gần như một sự thương lượng cuối cùng của một giai đoạn với dư luận và người thân.
Và kẻ thua chấp nhận rút súng tự tử. Để không kiêu hãnh, khinh bỉ và xa lánh thì bạn phải mặc cảm. Thấy quen quen mà không biết từng ôm ấp ngần ấy năm trời.
Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác. Uống là cháu nôn ra đấy ạ. Tóm lại là không được bi quan.
Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Đầu tiên mẹ hỏi: Con tự viết à? Tôi chỉ cho mẹ xem tên người viết ở cuối bài. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Cho chuông báo thức kêu, thò tay tắt. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn.