Khi ông chống lại thì bà phát cơn động kinh, lăn trên mặt đất, ngậm ở môi một ve thuốc phiện, thề sẽ tự tử hay dọa sẽ đâm đầu xuống giếng. Lời lẽ hoặc khinh bỉ, hoặc nghiêm khắc. Còn có cách gì chê bai một người có giọng mềm mỏng như vậy nữa? Những học sinh theo lớp giảng của tôi phải thi một bài kỳ dị.
Câu chuyện đó, ba chục năm sau, nghĩa là mới đây, bác sĩ A. Hồi đó ông gặp cô Josephine Dillon, trẻ đẹp, làm giáo sư dạy đánh bài "bridge". Cho nên phải kín đáo: Đừng nói tới sự thành công của ta; như vậy người chung quanh chắc chắn sẽ vui lòng.
Nhưng nếu ông quyết giữ cái giá mới đó thì xin ông lấy một mảnh giấy và chúng ta cùng xét xem lợi và hại ra sao". Ông săn sóc nâng niu, kính trọng bà vợ tật nguyền một cách luyến ái và tế nhị đến nỗi bà phải viết câu này cho một người chị: "Em bắt đầu tin rằng có lẽ em thiệt là một nàng tiên như lời nhà em thường nói". Đừng nói suông: Phải, việc đó nên làm, rồi để đó.
Nếu đọc cuốn này rồi, các bạn chỉ tập được một khả năng này là: bất cứ trong trường hợp nào cũng đứng vào địa vị của người khác mà xét, thì cuốn này cũng đã đánh dấu được một quãng đời mới trong đời làm ăn của bạn! "Dạ, lần này tôi bị bắt tại trận. Như vậy đâu phải cách lấy lòng ông và làm cho ông nghe theo lý luận của tôi.
Lần này hai bên đều hài lòng vì tôi đã biết trọng quan điểm của chúng. Vô số xí nghiệp hành động như tờ báo đó. Vậy mà ông nói: "Tôi sẽ đổi hết cả tài nghệ, tác phẩm của tôi để được cái êm đềm biết rằng, tại một nơi nào đó, có một người đàn bà lo âu vì tôi về trễ bữa".
Ngài tả tỉ mỉ loài chim đó cho nó nghe. Phải thường thường ngưng đọc để suy nghĩ những điều mới đọc và tự hỏi: lời khuyên đó, lúc nào có thể áp dụng được và áp dụng ra sao? Tôi gắng hết sức để nói, nhưng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn.
Giọng chàng tốt; chủ nhật hát ở nhà thờ và thỉnh thoảng hát trong những lễ cưới để kiếm vài mỹ kim. Crowley núp sau chiếc ghế đệm bông, bắn lại lính không ngừng. Chuyện đời ông như vầy: Ông thích thơ của Dante Gabriel Rossetti lắm.
Nhưng bạn luống cuống vô ích vì không thể thay đổi ý kiến người khác. Bạn nên ráng hiểu họ. Vậy thì làm sao kiến thức hẹp hòi của mày có cơ hội mở mang được".
Ông Gaw không đòi mà được. Biết cách phân phát chức tước và uy quyền như Nã Phá Luân, thì chúng ta cũng sẽ được những kết quả như vị anh hùng đó. Tôi muốn thành thực hỏi bạn hai chữ "mầu nhiệm" đó dùng có đúng không? Không - Không được đúng lắm, vì còn ở dưới sự thực xa.
Tổng thống Wilson cũng thường nghe theo đại tá House nhiều hơn cả những nhân viên trong văn phòng Ngài. Thì cô ta ăn tiền của tôi, phải khen tôi là sự dĩ nhiên. Khi một người nói "không" một cách thành thật và quả quyết thì tiếng đó không phải chỉ phát ở ngoài môi mà thôi đâu.