Chính nó làm bạn đau không ít. Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Nhà văn vội áp trán vào miệng nàng.
Một trận đấu đem lại cho bạn nhiều cảm xúc hơn. Chơi là làm một bài thơ hay để được chửi. Dường lúc nào bạn cũng có thể sụm xuống nhưng bạn ghét nằm bệnh viện lắm.
Tôi đến lớp mới, ngồi bàn gần cuối. Để nấu cơm cho anh ăn. Hoặc viết những áng hùng văn ca tụng, trang điểm cho lòng nhân từ, anh hùng của tôi.
Giờ nó ở tầng ba, đầu giường bác trai. Có lẽ là phim hình sự. Nhưng sau rồi thì bạn thấy quả thực một người sáng tạo (hay chỉ đơn thuần là viết) với cường độ cao mà không có một thể chất rất tốt sẽ không chịu được lâu.
Để phân biệt nó với sự chăm chỉ hay vô thức thuần túy loanh quanh những lối mòn. Tí nữa thì bạn bảo không và rơi vào cuộc tranh luận chắc chắn thua. Ông sẽ được thoát li, thoát li khỏi những kẻ như tôi.
Có điều, khi trực tiếp đối diện với những sự thật phũ phàng đã lường trước, dù chỉ nhỏ nhoi như sự thực này, trái tim tôi luôn bị tổn thương. Vợ bảo: Thế lúc dự báo đúng anh chỉ đọc mà cũng được thơm lây thì sao. Có thể leo lên băng ghế cao hơn để nằm nhưng nóng hơn.
Tiếc là lại mất đi cái hứng đó giữa bóng mát của cây cối và những tiếng chim đủ loại. Lo nghĩ, chỉ dạy hộ cách sống cho người khác chỉ mệt xác và vô nghĩa. Chưa nổi, đồng chí ạ.
Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Ngồi một tẹo thì một ông nữa mở cửa vào, phủi nước trên các ghế và trèo lên một cái, ngồi bó gối. Một khuôn mặt ai ai cũng có.
Nhớ lại cái lúc tôi khóc, nước mũi chảy tong tỏng xuống trang sách. à còn nhớ thủa ấy tôi luôn ngồi ngay sát bảng và trong những giờ quằn quại toát mồ hôi đó có lần tôi lỡ đánh một tiếng rắm xuống lớp điều đó làm tôi còn ngượng ngập cả mấy buổi sau dù không biết có ai biết đó là tiếng rắm của tôi giữa những cô cậu học trò ngồi san sát nhau như gia súc bị tống lên xe chở đến lò mổ… Hy vọng là bạn còn cơ hội sống để có thể nhận ra.
Rồi hắn biến đi đâu đó. Đi một mình được đã đành nhưng mấy ai không ăn bám vào bình dân. Sức khỏe phải tự mình giữ.