Như kiểu nước đang chảy mà bịt miệng vòi vào. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Có những con người mà tâm tính và tuổi tác dường như chẳng thể làm họ tốt hơn hoặc cảm thấy tốt hơn khi đối diện với sự thật, với sự ngộ nhận.
Tình thường trở nên nông cạn khi phủ nhận sự ích kỷ. Làm thế nào đây? Làm thế nào để bác ta tin? Phải hoảng hốt, phải vờ tái mét, phải vờ run rẩy, khóc lóc, thở than, căm phẫn, bất bình, độc địa. Nàng thấy lạ lùng và cười với cô bạn bên cạnh: Bạn này lạ lắm.
Kẻ có tài là kẻ biết tận dụng mọi thứ, kể cả cái hỏng hóc, kể cả sự tuyệt vọng của chính mình. Đến tầng mà lúc về tôi hỏi cậu em mới biết là tầng 3. Bạn ngó vào đủ ngóc ngách của cửa hàng.
Nó rất giống tôi nhưng đơn giản là vì nó đọc và hiểu ít hơn nên nó chưa dung hòa được. Họ nỗ lực vì điều đó. Này, mày chuyển cái bàn này lên.
Văn chương biểu đạt hiện thực tốt quá chăng? Có thể. Ngọn lửa lớn làm ông ta hả hê man rợ. Mặc dù ta cảm nhận khá rõ giữa muôn thứ giải trí tân kỳ của đời sống, những tác phẩm văn học hay vẫn có một sức hấp dẫn kỳ lạ.
Xong rồi điên hoặc chết là xứng danh một con người hiếu nghĩa ư? Không quá kiêu hãnh mà cũng không chìm sâu vào mặc cảm. Hắn chuộng một cuộc sống bình thản hơn.
Chơi là nằm mơ bất tận trong tự giam hãm vào khuôn khổ. Nơi mà vì đã nhiễm sự thờ ơ, chẳng ai ủng hộ anh. Vì chúng ta đều ngoáy mũi.
Lại kể đến chuyện khán giả cứ đến pha sôi động là đứng dậy cả lượt khiến thằng em tớ và tớ bị che mất tầm nhìn bàn thằng thứ hai của đội Việt Nam. Còn lại, không xứng làm bạn tôi… Một người theo ngành y không còn hành nghề bằng lòng nhân ái.
Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Anh chỉ đọc chứ có phải người làm nghiên cứu đâu. Phải ăn để bác không hỏi: Sao thế? Và còn để lấy sức viết.
Tất nhiên, cuộc sống đưa đẩy sẽ không cho con người nhiều cơ hội để độc lập làm những việc thấy cần thiết và bổ ích thay cho những sắp đặt nhàm chán, vô nghĩa. Tập thơ thì đã gửi hết lên mạng rồi. Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt.