Và có thể, tôi là người mà bạn được thuê để khóa mõm. Và biết bác thừa hưởng điều ấy ở bà nội. Tôi là một đứa trẻ ngoan mà.
Và giảm thiểu hậu quả cho thế hệ sau, cũng như tránh quả báo hiển nhiên của những sai lầm xuất phát từ lòng vị kỷ mù quáng. Để từ đó, không có sự coi thường lẫn nhau một cách chung chung giữa các thế hệ. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Còn khả năng điên hoặc chết à? Mi thử chui vào những cơn đau của ta mà xem. Hoặc khi lũ trẻ đã lớn, mọc ra những gai góc ương ngạnh và sẵn sàng làm liều, khó có thể đấm như bị bông, họ không ngại cãi vã nhau. Chỉ thấy một tí xíu thất vọng.
Ngắn ngủi mà đằng đẵng. Cô giúp việc này mới đến nên thường nhầm lẫn. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì.
Khi đã chơi thì chơi là chơi mà không chơi cũng là chơi. Tôi thì cất lại trong đầu. Chỉ như mỗi ngày đều đều ăn một phát búa gỗ vào đầu.
Nhưng khi bạn phá sạch sành sanh chúng, bạn lại trở nên không thật. Ví dụ như chuyện bắt nghiện lúc nào cũng dễ chảy máu, xây xước, không biết có bị nhiễm Aids từ con nghiện không. Có điều, bạn chưa tìm được một thị trường hoặc chưa chuẩn bị tinh thần thật tốt cho việc kinh doanh chúng.
Cả từ mẹ tôi thường thốt ra một thói quen khi hơi xúc động thế nào cũng bị đánh đồng với cái đờ mẹ. Dù sao họ vẫn là bố mẹ tôi dù họ không đặt niềm tin vào tôi (dẫu một đứa con bao giờ cũng khao khát điều đó). Con mèo nằm trên nóc tivi.
Ngồi cà kê dê ngỗng thêm một lát tôi bảo nóng quá rủ ông anh ra. Và anh tìm đâu ra những người tài ủng hộ khi những vị chủ tập đoàn chó ngao kia là những kẻ trọng dụng người tài hơn bất cứ chính phủ nào. Trên đường, bác vẫn lo đủ thứ.
Không nên ngộ nhận đó là thứ khẩu hiệu của nhà đạo đức. Trên con đường bị truy sát, anh ta đã rắc kịp những hạt mầm máu của mình xuống những mảnh đất khô cằn. Nhưng sau nhiều năm, bạn sẽ bắt đầu chán sự phân vân đó vì dù phân vân hay không, bạn cũng đã viết rồi.
Để không bao giờ khuỵu xuống cả. Nếu thế thì kiểu Ngộ đó thực chất chỉ là những rung động yếu ớt. Rồi thì mấy hôm sau ngó qua, ai đã vặt hoặc cắt trụi mất rồi.