Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Máy tập cơ bụng, cơ ngực, cơ chân, cơ tay. Nhưng bây giờ có mua cũng không ăn thua rồi.
Vậy phải chăng tất cả đều có bản chất nhưng chưa tìm thấy hoặc chưa định nghĩa nổi mà thôi? Đôi khi chúng ta thử dùng một định nghĩa chung chung cho đời, nghệ thuật, người, vốn là những thứ gì đó hết sức chung chung: Phong phú. Như vờ sở hữu cái mà nó biết không thuộc về mình. Vật chất? Bạn đâu có.
Trong khi đời đời thay đổi từng giây từng giờ. Đấy là theo qui ước của họ và đời sống bạn dính vào qui ước ấy như con muỗi trao cánh cho mạng nhện. Tôi còn phải khỏe hơn cậu nhiều chứ.
Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra. Trong đời sống có lẽ chẳng bao giờ có những sự kỳ lạ, khác thường ấy. Không hẳn vì đó là cảm giác của kẻ cô đơn ít tiếp xúc.
Tôi thường lấy cái tên của bộ phim chưa từng xem đó để đùa với thằng em. Rồi cô bạn ấy kể với cô bạn thân nhỏ bé có khuôn mặt thông minh và một nghị lực học mà các thầy cô giáo luôn khen ngợi. Em không viết cũng vì em muốn chăm sóc cho anh nhiều hơn.
Hôm đó là còn được cảnh sát bảo vệ nghiêm ngặt và hầu như toàn bộ cổ động viên là người trong một nước. Còn hơn một năm nữa thôi (cái này bác nhầm thời điểm, thực ra là hơn 2 năm, nếu mọi việc cứ đều đều). Lại chơi vào lúc đau đầu thì thật ngốc.
Nhưng chắc gì họ đã tin, dù kể cả anh đau thật, anh điên thật. Chán ngán hơn rất nhiều so với hứng chịu sự thờ ơ của người dưng. Tôi hiểu chúng và tôi tường tận chúng.
Đừng nhầm bạn với tôi. Thầy bảo tôi viết một đoạn để biết nét chữ của tôi, có gì thì… Trước lúc thi, tôi hầu như không lo lắng, mọi thứ tôi nắm khá vững. Sức khỏe phải tự mình giữ.
Và cả những điều bạn đang viết này cũng chẳng làm hao hụt hết sự cao thượng cũng như khiêm tốn của bạn. Tôi đốt vì nó vô nghĩa. Thế nên, bạn sẽ sống, sẽ sống nữa để khám phá mình.
Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Bạn bị di truyền nhiều thói quen nhìn nhận lệch lạc, và bản thân tự tái sản xuất nó trong xu thế của môi trường mình sống nhiều đến nỗi còn lâu mới thoát ra được. Rồi xuyên suốt thời thơ ấu, tôi chuyển nhà ba bốn bận.