Chúng ta giận khi người ta bảo đồng hồ của chúng ta chậm, xe chúng ta cổ, điều đó đã đành, mà chúng ta còn giận khi người ta cho rằng những quan niệm của ta về ngôi Hỏa tinh, về công dụng của một vị thuốc, hoặc về văn minh Ai Cập là sai nữa. Con vật đó có thể giết một con sóc hay cắn một đứa nhỏ! Lần này tôi bỏ qua cho, lần sau tôi bắt được nữa thì tôi bắt buộc phải làm biên bản đưa thầy ra tòa". Cuối bữa, đích thân anh dâng khách một món tráng miệng thiệt ngon.
Bà nói: "Tôi ăn cơm tháng tại một khách sạn gần nhà và họ cho một người hầu gái đem lại nhà tôi. Nên ôn tồn ngọt ngào, không nên xẵng. Chú đã làm nhiều cái bậy đến nỗi chú không dám chỉ trích một ai hết.
Tôi chỉ xin ông chỉ giùm tôi một điều thôi. Nào, coi xem nào, có chuyện chi khó khăn đây?). Sau khi cân nhắc kỹ, một cách chân thành và vô tư, tôi phải kết luận rằng cháu Joséphine còn giỏi hơn tôi khi tôi bằng tuổi cháu, mà tôi phải thú nhận rằng như vậy không phải là một lời khen cháu đâu.
Có rất ít những cuộc hôn nhân nhờ may rủi mà được hạnh phúc. Ông không nói: "Tôi không muốn rằng hình của chúng nó được in trên báo". Chỉ có một câu ngắn mà thay đổi cả đời chị ta".
Mà nếu bạn thắng thì. Ông Mahomey xem xét lại kỹ lưỡng kiểu máy, tin chắc rằng nó hoàn toàn, và ông S. Và như vậy tôi thấy lợi vô cùng.
Chính ra, dù ông có ý tưởng đó, tôi cũng vẫn có gan dùng ông. Chân thành kính chúc". Sau khi mất hàng tuần cổ động ráo riết trong đám thợ để mở sẵn con đường hòa giải, ông diễn thuyết trước đám thợ đình công.
Ông Want, quản lý một nhà in lớn ở Nữu Ước, có một người thợ máy mà ông nhất định muốn sửa đổi tính tình. Chẳng hạn, bà không biết dân Hy Lạp thịnh trước hay dân La Mã thịnh trước. Xin bạn nhớ rằng Rockefeller nói với những người mà mấy hôm trước đòi treo cổ ông cho kỳ được.
Bạn cho vậy là con nít ư? Có lẽ là con nít thiệt. Mới rồi bà có viết một bức thư cho tôi; bữa nay tôi xin cám ơn bà". Ông đắc chí lắm về chỗ có quyền hành như vậy.
Nhiều danh nhân nói với Marcosson rằng họ ưa gặp một người biết nghe hơn là một người biết nói chuyện. Nghĩa là bà kín đáo vừa khen, vừa chê bai đó không thích hợp với công việc thuyết giáo. Ông chỉ huy nhân viên một cửa hàng lớn ở Nữu Ước nói rằng ông ưa mướn một cô bán hàng học lực sơ đẳng mà nụ cười có duyên hơn là một cô cử nhân văn chương mà mặt lạnh như băng.
Ông nên coi chừng hữu dõng vô mưu. Họ lo cho việc làm ăn ư, bị chủ rầy ư, khó ở ư, lỡ xe ư, thì mới về tới cửa, họ đã quát tháo rồi. Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ.