Tôi la lớn lên như vậy. Báo sản xuất rất mau là để cho mình đọc mau. y không đáng được tiếp tế thời gian, phải khoá công tơ lại cắt thời gian của y đi".
Ý muốn đó có nhiều tên. Vậy đợi tới tuần sau hoặc ngày mai là việc không lợi gì cả. tôi nói vậy và buồn mà nhận rằng phần đông người ta không đọc thơ.
Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Cuốn "Lịch sử suy vong của đế chế La Mã" (tác giả Edward Gibson thế kỷ 18) không so sánh được với cuốn "Thiên đường đã mất" nhưng cũng là một cuốn tuyệt hay, và cuốn "Những quy tắc thứ nhất" của Herbert Spencer không thuộc loại thơ mà cũng là một sản phẩm cao cả của nhân loại. Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất.
Một nguy hiểm nữa, là bị buộc chặt vào chương trình như một tên nô-lệ bị buộc chặt vào cỗ xe. Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi. Cái lợi lớn nhất của những kiệt tác đó là nó minh bạch một cách lạ lùng.
Bạn lựa một thời đại hoặc một đầu đề, hoặc một tác giả thôi. Phân tích cảm giác ấy, ta sẽ thấy trước hết là một nỗi lo âu, bối rối, chờ đợi, ngóng trông, mong mỏi. Dùng thời gian đó cho hợp lý, cho hiệu quả là vấn đề khẩn cấp nhất.
Vậy bạn phải tiến chầm chậm. Muốn sống đầy đủ, điều kiện thứ nhất là phải kiểm soát được trí óc. Ông miễn cưỡng làm việc, càng trễ chừng nào cành hay; và vui vẻ đứng dậy ra về, càng sớm chừng nào càng tốt.
Tôi nhận rằng câu ấy khó nói vô cùng vì quần vợt quan trọng hơn cái linh hồn bất diệt nhiều lắm. Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Trước khi ngừng bút, tôi không thể không kể qua những nguy hiểm đang rình rập bạn.
Cho nên riêng tôi, tôi yêu sự gắng sức lắm. Tôi đề nghị với bạn, mới đầu nên in ít như vậy. Rằng trước khi lập sổ chi tiêu thì giờ của mình thì trái đất vẫn quay đều đều và dễ dàng.
Học không phải là để thông hiểu văn chương, biết nghệ thuật hoặc một môn học nào khác, mà là để tự biết mình. Sự thật ấy đáng buồn lắm, chán nản lắm, u uất lắm phải không bạn? Nhưng tôi cho là đẹp đẽ kia đấy, vì có gắng sức thì ý chí ta mới mạnh được khi làm một việc đáng làm. Đừng khoe khoang gì nhiều về việc đương làm và đừng tỏ vẻ buồn bả, đau đớn về nỗi hết thảy người đời không biết sống cho ra sống, và nhất định bỏ phí biết bao thì giờ mỗi ngày.
Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về. Làm được một công việc mệt nhọc, lòng tự tin của bạn sẽ tăng lên. Quên mục đích đi, chỉ nghĩ tới miên chung quanh bạn thôi, và sau một thời gian, có lẽ vào lúc mà không ngờ tới nhất, bạn bỗng nhiên tự thấy mình ở một trong một châu thành xinh xắn trên đỉnh một ngọn đồi.