Vừa là chị họ, vừa là sếp của tôi. Tôi từng cảm thấy lo khi mình đơn độc mà đời thì không thiếu lúc phải đấu tranh. Bác bắt đầu lấy thức ăn ra cho.
Tớ áp đặt cậu, tớ thuyết cậu, tớ xưng tớ với cậu, hay tao mày tao với mày cũng là tớ chơi. Bạn đang đóng vai một chân phục vụ và bạn sẽ hoàn thành nó trọn vẹn. Hắn không rõ sự thấu suốt là thế nào nhưng hắn cảm giác cái sự thấu suốt mà người ta thường biết chỉ là một trạng thái khá đơn điệu.
Xin lỗi những ký ức còn bị giam trong não. Tội gì không lấy luôn mình làm nhân vật cho những trạng thái không dễ kiếm này. Chả muốn xin lỗi độc giả nữa.
Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi. Nguyên nhân thì rất khó xác định. Nhiều lúc nó làm bạn cứng nhắc, định kiến với bản thân và xung quanh.
Có phải tôi nói đâu. Bác mặc kệ cái nhìn của người đời, miễn là con cháu có thêm miếng cá, món quà… Hắn có thể là một lãnh đạo khác; hay chỉ là một nhà thơ dám viết những điều quá đúng về bản chất của cuộc chiến tôi gây ra.
Có thể cháu học đêm qua. Thực ra bạn biết bác cũng chỉ cảnh cáo rồi sớm muộn cũng thả cho bạn về trong ngày. Một giọt nước mắt trào ra từ khóe mắt nàng.
Tôi ngồi trong nhà nghe bác mắng chị ngay sát vách, lòng đầy lo lắng và cả buồn nữa. Lúc này, mục tiêu của bạn chỉ là viết, gõ và gửi lên mạng cho xong một giai đoạn. Còn rất nhiều tình thương và niềm vui ở phía trước.
Và có cái bon chen được nhìn thấy và không được nhìn thấy. Bây giờ con hứa với các bác và bố mẹ bật lên, học cho tốt nhé. Ở đó, có thể tôi sẽ như một anh nông dân lạc lõng trong bữa tiệc thị thành.
Viết thế đủ chưa nhỉ. Thử làm nhân vật cậu em kể chuyện cho đỡ chán xem, có gì gì thì mong cậu em thứ lỗi: Cậu em thế là tạm biệt rồi.
Thôi, đứng dậy xem tí đã. Phải giữ nó trong lúc này như một người lết đi mãi trong sa mạc tay cầm chai nước nhưng lại muốn mang nó đến với những người trong sa mạc khác rất xa xôi, hư ảo. Lát sau, tôi rủ ông anh ra.