Mặc kệ những ý nghĩ vừa mang nặng còn dồn ứ xếp hàng chờ được chui ra. Nhưng không ngộ nhận mà ngại viết thì có phí đi không. Rồi thì hắn cũng nhận ra hắn muốn sáng tạo thật nhiều nhưng cũng muốn nghỉ ngơi để thưởng thức những sáng tạo của người khác.
Hơi buồn là bộ mặt làm đỏm nơi dưới phố về đêm chỉ lòe loẹt có ngần ấy son phấn. Không để ý đến thì nó cũng trở nên vô nghĩa. Cháu nằm im trong màn, cuộc trò chuyện đã hết thú vị.
Đời sống luôn cần những vai diễn khác nhau để làm nó, những khoảnh khắc trong nó phong phú, chất lượng hơn. Tôi biết, nhiều tâm hồn, như bắt đầu tôi, đã chết. Đôi lúc là lạ một cách ngộ nghĩnh và khó hiểu.
Mẹ xem xong bảo: Đây là trang hài hước à? Đôi lần tôi nửa đùa nửa thật: Con đứng trong 5 nhà thơ Việt Nam hay nhất. - Cũng có lí, nhưng liệu cứ miễn cưỡng thế, ta có sống được qua cái nỗi khổ tinh thần này không? Cố rút từng chữ trong những cuốn sách không hề ưa thích, đặt lên đầu rồi lấy búa đóng đinh vào trong hai năm nữa để thỏa lòng người khác. Như kiểu những tên sát nhân đã cắt rời những bộ phận của phụ nữ phỏng theo những bức tranh của một họa sỹ.
Hình như gõ phím nếu không đau mắt thì có vẻ thú hơn viết. Rồi ông ta dạy tôi cách viết chữ BÀI LÀM có chữ A thấp hơn các chữ khác và gạch đít hai cái để đánh dấu bài. Tôi lại quên lũ ý nghĩ xếp hàng chờ đến lượt rồi.
Cho những mục đích đào thải để phát triển hoặc trục lợi. Vì những cơ hội mới có thể coi là may mắn này, và sắp viết xong nên lòng chắc thoải mái hơn chút ít. Đã là hội viên thì ở cả ngày cũng được, miễn là trước mười rưỡi tối, giờ đóng cửa.
Lăn về đâu? Mình chẳng biết. Ông chú em bố được trao quyền lãnh đạo khâu tổ chức đám cưới. Càng ngày càng đông những kẻ hững hờ.
What I fell what I know never shine through what Ive known Thi thoảng nó đem đến những tổng kết thú vị. Nhưng mà này không được bi quan.
Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Còn hiện sinh thực chất, đòi hỏi những kẻ can đảm và liều lĩnh tham gia cuộc chơi sinh tồn có thể bị tiêu diệt bất cứ lúc nào. Tôi cho ông thời hạn ba ngày.
Trơ trọi giữa phố đông. Cũng có thể khác, họ có cách để làm ta không cảm thấy xa lạ, tôi nghĩ. Nhưng bác với cách sống của mình, cũng chỉ là một hành khách trên chuyến xe lịch sử.