Người ấy hỏi tôi bằng một giọng xẵng: - Tại sao để chó chạy như vậy, không có xích, cũng không có đai mõm gì hết? Không biết rằng điều đó cấm sao? Tôi ngọt ngào đáp lại: - Có, tôi biết, nhưng ở chỗ vắng người này tôi tưởng vô hại. Hết hạn một năm, bà ưng. Biết đâu một ngày kia ta chẳng lâm ở trong trường hợp ông Straub, xin người chủ nhà tham lam của ông hạ tiền mướn nhà của ông xuống.
Nhưng tôi thú rằng nhớ lại bức thư đó tôi xấu hổ lắm". Đó là những chứng cớ mà người ta không thể nhún vai mà không công nhận được. mà nếu cha có mặt tại đó, chắc chắn cha đã thắng trận rồi! "Đoạn ông hậm hực viết bức thư này:
6- Thành thật làm cho họ thấy sự quan trọng của họ. Tôi vui vẻ và thẳng thắn nhận ngay như vậy. Lần sau, muốn xin bọn cắm trại có ý tứ một chút cho khỏi cháy rừng, hoặc muốn bán một món hàng hoặc mời một ông bạn dự vào một việc thiện, xin bạn hãy trầm tư một lúc và tự hỏi: "Họ chịu làm điều mình xin họ là vì lẽ gì?".
Cho nên tôi đau lòng thấy mỗi năm những cây đó bị những đám cháy tàn phá, không phải do tàn thuốc mà do sự vô ý của tụi con nít chơi nghịch trong rừng, bắt chước dân lạc hậu, xếp đá làm ông táo để nấu nướng. Vậy thì có lý gì mà bạn y sẽ tới chơi trên cái sân mà lần trước y mời, không ai thèm tới hết? Mà có biết bao nhiêu lý lẽ để dụ bạn được: nào là ích lợi của thể thao giữa trời, thân hình khỏe mạnh, cân đối, vui vẻ. Đó là lỗi đầu tiên của hãng.
Ông biết rõ những nguy hiểm tại khám Sing Sing và chức đó không vững vàng gì; muốn yên thân phải biết theo chiều gió của chính trị. Phải để cho người khác trút bầu tâm sự của họ ra. Shakespeare nói: "Nếu bạn còn thiếu một đức tính, cứ xử sự như đã có nó rồi".
Con Rex hiền và dễ thương. Bà mẹ kiệt sức, chết. Là vì tôi muốn xui ông ấy mua những bức vẽ, mà tôi cho rằng hợp ý ông.
Hạnh phúc của ta không do ngoại vật đem tới mà tự tâm ta phát khởi. Ta tự nhiên muốn nói tới những việc ta đương lo nghĩ hơn là nói tới những đầu đề làm cho người khác vui lòng. Như trường hợp của ông Eugène Wesson.
Adoo giúp việc trong văn phòng ông, ông cũng áp dụng quy tắc đó, mặc dù điều ông tin cậy không phải là một sự hy sinh, mà chính là một danh dự vô cùng cho ông Mc. Tôi nhất định làm cho bà ấy đương thù ghét tôi, phải có thiện cảm với tôi. Và để đáng được nhận lời khen đó, bà sẽ chẳng quản công trong việc bếp núc.
tôi lỡ xe điện sáng nay. Hãy trốn nó như trốn rắn hổ, hoặc trốn động đất vậy. Vậy muốn cho người khác theo ý mình, xin bạn nhớ quy tắc thứ hai sau này: "Phải tôn trọng ý kiến của người khác Đừng bao giờ chê ai là lầm hết".
Cho nên, để tỏ sự hơn người của tôi, sự quan trọng của tôi, tôi tự nhận việc cải chính. Rockefeller cũng theo cách đó, khi ông muốn xin nhà báo đừng chụp hình con ông. Nhưng trong trường hợp này, nó có thiệt là thích hợp không? Mặc dầu lời lẽ hữu lý và ôn tồn, ta cũng nên đoán trước nó sẽ có tiếng vang gì trong đảng chúng ta.