- James kể ngay trước khi kịp ngồi xuống ghế để mở túi bánh. Bằng cách đó, cậu có thể kiểm soát được kết quả mong muốn và nhất là hạn chế tối đa các khả năng thất bại. Cậu biết không, tớ như bị hắt nước vào mặt khi cô ấy từ tốn nói rõ từng lời: "Thực tế là tôi đã không hề biết.
- Cậu nói đúng, cậu đã bỏ qua một thứ. Thật ra, Jennifer không ngừng chứng tỏ năng lực tuyệt vời của mình và cô ấy luôn sẵn sàng đảm nhận bất kỳ công việc gì. - Tớ cũng không hiểu nữa.
Còn anh lại cảm thấy hứng thú trở lại với công việc bởi anh tin rằng những công việc mà mình đã giao phó cho các nhân viên sẽ được hoàn thành đúng hạn. Khi đã chuẩn bị xong, James gặp từng nhân viên để giao việc cho họ. - Giờ thì tớ hiểu rồi.
Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. - Khởi đầu thì khá tốt. Dường như họ không biết phải làm gì, hoặc nếu biết thì phải mất khá nhiều thời gian thì họ mới có thể hoàn thành công việc như yêu cầu.
Thế nhưng làm thế nào có thể xác định phạm vi thẩm quyền cho các nhân viên của mình? Phải chăng cũng có nhiều mức độ, phạm vi thẩm quyền khác nhau? Anh nghĩ đến Josh và Jennifer, và về những công việc mà anh sẽ giao cho các nhân viên của mình. Còn sau đó thì anh chỉ muốn bật ti vi lên xem trong giây lát rồi đi ngủ. Xảy ra chuyện gì thế hả? - Jones lưu lại công việc đang làm dở dang trên máy tính rồi dời bước sang chiếc ghế bành gần đó.
Đặc tính cơ bản của con người là "Chúng ta luôn sẵn sàng đón nhận những điều mới lạ và khó khăn hơn nếu trước đó ta đã đạt được một số thành công nhất định". Josh cảm thấy lo lắng vì e ngại sắp phải đón nhận những điều tồi tệ nhất. Dĩ nhiên cậu đã làm rất đúng.
Và ai cũng cảm kích khi được James xác định rõ thời hạn công việc. - Tớ cũng không hiểu nữa. Càng lớn, họ càng giống nhau như đúc, hệt như hai anh em sinh đôi, từ ngoại hình cho đến dáng điệu.
Nếu quả thật như thế thì đây có thể là một vấn đề lớn. Josh đã kể lại tất cả, kể cả những chi tiết mà ngay cả James cũng không nhớ. Điều đó làm tớ cảm thấy rất vui.
- Vậy là cậu đã nói cho cô ấy biết. - Dĩ nhiên tớ không đồng tình với cô ấy, nhưng tớ còn biết nói gì bây giờ? Rõ ràng, tớ đã thiếu sót khi không vạch rõ phạm vi thẩm quyền của nhân viên khi giao việc. Đó phải là một quyển sách thật đơn giản, thực tế và có thể làm thay đổi cuộc sống của người đọc.
Cô ấy chỉ đáp gọn lỏn: "Ổn cả". - Theo tớ biết thì bộ phận của cậu lúc nào cũng hoàn thành tốt công việc. - Cảm ơn ông, - James khẽ đáp.