Ít ai hiểu ai và ít ai muốn hiểu ai. Bạn chưa có cơ hội đọc những tác phẩm của Freud nhưng nghĩ ông ta tin vào sự lí giải được các giấc mơ cũng đúng. Họ không bao giờ cần ngờ rằng Tự Nhiên là một đứa trẻ cả thèm chóng chán.
Cố tìm lí do cho có lí do chứ có khi chả có lí do gì cũng thôi thúc phải viết. Có điều, con đường thì khác. Cái đó không làm tôi khinh bỉ, cũng chả xấu hổ khi người trên đường ngoái lại nhìn.
Nước đôi thay, chắc đâu chúng ta đã tìm ra bản chất của sự phong phú để biết nó là gì. Thưa chú, tôi không phải là đứa để chú đối xử như một con chó. Chả thằng nào là không biết quay cả.
Chắc chỉ phù hợp với mỗi ông Phật. Tôi yêu cầu vụ xét xử tôi được truyền hình trực tiếp, được diễn ra trước con mắt của báo chí, dư luận quốc tế. Với không ít uẩn khúc của chung một thế hệ.
Mùi mực, cá ba chỉ nướng, rượu trắng bay thơm phức. Cũng có cớ để thôi viết. Dịu dàng cũng có đấy, không thì sao bạn chưa bỏ đi, nhưng đó chỉ là những sự dịu dàng vớt vát, vừa đấm vừa xoa.
Mà hạnh phúc nhiều lúc chỉ đến sau khi dũng cảm nhả ra những cơn đau cay xè phổi. Ngoài nước thì: Tôi không có chức năng với nội bộ của các anh. Chính nó làm bạn đau không ít.
Tôi cảm ơn vì mình còn khóc được. Tôi không khó chịu, cũng chẳng động lòng. Là oang oang toàn thứ mình không biết.
Mà nô lệ thì khó mà không giống chủ. Những người ngoài cuộc (mấy ai ngoài cuộc) ngồi khoanh tay nguyền rủa lại thường thể hiện thực ra mình cũng chẳng hơn gì. Nhưng đôi khi, với một bộ óc được rèn luyện tính hoài nghi và biện chứng, dần dà bạn phân vân trong giấc mơ của mình: Đây là mơ hay thực.
Vì thế mà nó làm bạn hay tự hỏi bạn có phải là bạn không. Thanh minh rồi họ lại quên ngay. Những kẻ có khả năng lãnh đạo như vậy đủ thông minh để đọc và hiểu về tính nhân văn.
Bạn cũng đang ganh đua với họ. Từ cái giá cắm bút ngước lên phần cao hơn của bức tường vàng vọt là vài lỗ khoan được bắt vít như những con mắt của tường. Ta luôn cố giữ sự nhẹ nhàng của một đứa trẻ để âm thầm tưới sự trong trẻo, lương thiện làm đời sống họ thêm thoải mái.