Nằm trên giường cả ngày, lúc nào cũng có người bên cạnh nhưng ít trò chuyện được, những ý nghĩ gì diễn ra trong óc chị? Giờ thay băng, người thân bị xua ra ngoài hết, bạn đi lòng vòng. Chị út là người bạn học lớp một với tôi. Mà để chửi đổng và thả con lợn trong người mình ra.
Nhưng bác ơi, cháu phải sống để bác không phải làm thế. Dưới nhà, cháu giúp việc đang nấu ăn sáng. Xin lỗi em, xin lỗi các con.
Chợt thấy một khoảng xanh cỏ cây khá đẹp giữa cái bệnh viện xập xệ này. Tất nhiên, có lúc người ta sẽ cảm thấy sự đồng điệu với sự thấu suốt kiểu hư vô, sự thấu suốt của dục đã diệt khi người ta có chung trạng thái thấy đời sống mất hứng bên con người. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất.
Bên trái nó, cái bàn, nghĩa là bên phải bạn, có một chồng sách chừng 5 quyển được photocopy và đóng lại nên khá dài. Tôi khóc vì còn chưa trả lời được câu hỏi loài người đến thời đại này (với sự di truyền những tinh túy và cơ hội lớn để tiếp xúc với tri thức) liệu đã đủ năng lực để dung hòa, để không tôn sùng tuyệt đối hay phủ định sạch trơn bất cứ thứ gì. Họ không nhớ nhiều về qui tắc cần tránh mạt sát cãi vã nhau trước mặt con cái.
Kéo ghế ngồi xuống đầu bàn. Không ngủ cũng phải nằm. Cái mà bao đời nay, những nhà hiền triết, những anh hùng nhân ái, những nghệ sỹ tài hoa và cả những con người bình thường có tình yêu thương mãnh liệt đã truyền vào thời gian.
Bảo keo xịt tóc miễn phí. Vì thế, ông hãy nói chuyện với tôi như một đối tác làm ăn. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.
Tôi về, cũng đỡ in ít. Dù em có chống chế: Em nghĩ là anh sẽ nói vậy. Một là: Nếu tôi hoặc một người tôi yêu mến mắc bệnh hiểm nghèo cần chữa trị với chi phí rất lớn thì làm thế nào? Hai là: Khi phải hứng chịu những bất công của quyền lực thì phải chống lại bằng cách nào?
Cái đuôi nó rơi xuống màn hình. Thảo nào mà người ta khát hiện sinh. Vì thế, bạn chỉ chơi với chúng thôi.
Khi bạn rời bàn, bỏ bút. - Mi nên nhớ viết là một thói quen tự thân vận động. Nhưng sống vì điều gì, có lẽ chẳng mấy ai rõ.
Vào ngủ tiếp đi con. Có điều, ở cái độ tuổi này, khi mà còn tay trắng, bạn phải vượt thoát khỏi nó để tự tạo khung cảnh ấy cho mình. Nhưng cái cảm giác bất bình trước một cuộc chiến phi nghĩa ở một xứ sở xa xôi thì chắc là chưa có.