Sau niềm vui chung, họ dễ lại lừa dối và khinh thị lẫn nhau. Dẫu chưa diễn đạt được hết cái muốn diễn đạt. Bạn lại cười một mình.
Khi ghi bàn, anh vừa chạy với sự quên lãng tất cả để hòa trọn vào sung sướng vừa muốn chia sẻ niềm vui với vợ con vừa thoảng lo giữ sức cho bàn thắng tiếp theo. Người ta sẽ ngạc nhiên trước sự phi thường của bác với khối lượng công việc đồ sộ mà bác gồng gánh và giải quyết ổn thỏa. Nhưng bạn vừa tập thể dục vừa lo quên béng mất chúng.
Đến nơi ở hiện tại thì mấy năm mà không biết ai là hàng xóm. Một điều rất hệ trọng. Thấy những tờ giấy rách thòi ra khỏi cuốn sách vừa xé và vừa gấp lại.
Này, con nói chuyện với bác không thì bác đi xe ôm xuống bây giờ. Thằng em ngồi bên phải tôi. Thấy chưa, cả nhà đều lo cho con.
Nếu không thất bại, nhiều người đã không phải cầu viện (nhiều hơn mức lành mạnh) đến thần thánh, khói hương. - Ta đôi lúc cũng cố tìm hứng thú và cũng thấy đây một chút kia một chút. Ở đây, họ tự do trông xuống, thích ngó ai thì ngó.
Cháu phải nghe lời khuyên của mọi người và tự phê bình. Nghệ sỹ tưởng nhiều vẫn ít. Không khác nào nhổ nước bọt vào mặt một đứa trẻ vô tội.
Có lẽ cũng sắp qua một giai đoạn nữa rồi. Không hiểu sao chữ trở nên xấu tệ. Ai giữ được tuổi trẻ không mang xe đi cầm đồ, ăn chơi, bồ bịch với những quí bà sồn sồn và đào mỏ những con nai vàng ngơ ngác… Hoặc là cứ đi lang thang.
Lúc đó bạn cho mình quyền cởi trói cho dòng chữ ấy tung tăng trong óc. Bác hãy nói ừ với những người ít tuổi hơn, không phải lựa lời mà nói trước những kẻ chỉ đáng nhổ vào mặt để mở đường cho con cháu. Và bạn cảm thấy muốn đi ra dưới giàn gấc kia, tập nhẹ một chút.
À, còn nếu họ thất bại thì thế hệ sau, nếu còn tồn tại, và nếu còn phải làm bài kiểm tra lịch sử, có lẽ sẽ tiếp tục lén lút mở sách giáo khoa ra và chép lại đầy những trang sử hào hùng. Tôi phải viết dù chú đầy sức mạnh, lại là công an. Mà sống khoa học một chút.
Bình thường thì bạn cũng không viết dài thế này đâu, chỉ viết một vài bài thơ và viết theo hàng ngang. Ai có thể giữ được tuổi trẻ nếu bản thân họ không tự giữ mình. Giá mà em đến, dịu dàng bắt tôi bỏ bút.