Rồi Hoàng đế siết chặt tay Von Bulow, không phải một mà nhiều lần, Guillaume II đã xúc động tới nỗi, trong ngày đó, có lần giơ hai quả đấm lên nói: "Nếu kẻ nào đó nói bất kỳ điều gì xúc phạm tới Vương hầu Von Bulow, thì Trẫm sẽ thoi vào mặt nó!". Nó bị ăn hiếp, nó tức, muốn trả thù, làm sao đánh cho đứa kia một "cú" nên thân để cho nó chừa tới già. Một sử gia thông thạo nhất về đời sống Tổng thống Lincoln có viết: "Giọng nói the thé của bà Lincoln, ở ngoài đường cũng nghe thấy, và những cơn thịnh nộ của bà thì điếc tai hàng xóm.
Chẳng hạn, bà không biết dân Hy Lạp thịnh trước hay dân La Mã thịnh trước. Cái mau quên của loài người thiệt lạ lùng, đáng làm cho ta ngạc nhiên. Khi ngồi bàn ăn sáng, tôi hớn hở chào nhà tôi.
"Xưởng chúng tôi mới phát minh một kiểu máy mới để chiếu quang tuyến X. Má nó đuổi đứa kia đi, lấy lại xe cho con. Ông có thể tiếp tôi một lát được không?
Trong 500 câu chuyện thì người ta dùng nó tới 3. - Thưa cô, cô thương cháu quá. Để tỏ ra mình là một người quan trọng, ông ta lại còn khuyên nên quản lý xí nghiệp ra sao.
Một buổi tối, tôi được tiếp Maurice Chevalier, danh ca của thế giới. Đời vợ chồng, hết ngày này qua ngày khác, chỉ là một chuỗi những tiểu tiết không nên thơ. Lần lần gia đình của ông thành một nơi thần tiên, vì nơi đó là nơi ông thảnh thơi dưỡng sức trong sự chiều chuộng âu yếm của vợ.
Ông xét và thử giùm chiếc xe này giúp tôi. Đặt những câu vấn làm sao cho tự nhiên người ta phải đáp "có". Tỏ ra rằng ta tin nơi tài năng họ, rằng họ có tài mà họ không ngờ.
Bây giờ anh làm sao? Xin nghe anh ta nói: Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ. Tôi coi người chị cũng biết chị cẩn thận.
Nếu tên hơi lạ, ông bảo người ta đánh vần cho ông nhớ. Ráng sức lắm mới giữ được nụ cười trong cả bữa tiệc mà tôi đau khổ như bị hành hình vậy. Nếu bạn tin rằng mọi người đều chú ý tới bạn, thì xin bạn trả lời tôi câu này: "Nếu bạn chẳng may chiều nay từ trần thì sẽ có bao nhiêu người đi tiễn bạn tới huyệt?".
Hồi đó tôi mê chơi tàu lắm và ông nói về tàu một cách làm cho tôi thích đặc biệt. Charles Schwab, cánh tay mặt của Andrew Carnegie, ông vua Thép, nhờ thiệp thế mà khéo ngoại giao mà được hết thảy mọi người quý mến. Ông biết rõ những nguy hiểm tại khám Sing Sing và chức đó không vững vàng gì; muốn yên thân phải biết theo chiều gió của chính trị.
Có ai xét đoán lầm lộn trước mặt thì ông tự kềm chế, để đừng hăng hái chỉ trích người đó nữa, và ông bắt đầu nói với người đó rằng trong những trường hợp khác thì ý kiến của người đó đúng, trong trường hợp này, theo ông, có lẽ hơi khác v. Vậy mà khi qua đời, ông là một nhà văn giàu nhất thế giới. Câu chuyện đó chứng tỏ rõ ràng cái nhược điểm thông thường nhất của loài người là muốn tỏ sự quan trọng của mình ra.