Nhận được sự khích lệ của mọi người, người thợ dệt vải nói tiếp: - Con vẫn đang suy ngẫm về những điều mà bà đã nói trước đây. Tarkad, con trai của ông Azure, chắc hẳn cũng đã nghĩ như thế.
Kalabad ngừng kể và chăm chú nhìn vào những gương mặt của các chàng trai: Thật ra, bản thân các bạn và các thành viên khác trong gia đình các bạn vẫn thường muốn mua những thứ mình thích, chứ không phải là những thứ cần thiết trong cuộc sống. Họ cư ngụ trong một lãnh thổ có các tường thành bao bọc.
Đó là vì họ đã không đánh giá đúng năng lực của mình. Nghe những thông tin này, ông thật sự bị sốc và hiểu rằng mình vừa bị đánh bật ra khỏi những niềm hy vọng, những mơ ước ấp ủ bấy lâu và tiếp tục bị ném vào những trận bão tố của cuộc đời. Tôi cũng nói với bà ấy rằng, tôi không phải là người sinh ra để làm nô lệ, mà là con trai của một người tự do, chuyên làm yên ngựa ở Babylon, đồng thời kể lể nguyên nhân tôi lưu lạc đến vùng Syri này.
- Nhưng làm thế nào anh chắc chắn tôi sẽ có được một cây đàn như thế, vì hai chúng ta hiện đang nghèo khổ không khác gì những nô lệ của nhà vua? – Kobbi hỏi. Trong cuộc đối ẩm đó, ông ta đã kể cho chúng tôi nghe câu chuyện về sự khôn ngoan của cha mình. Tôi đã mất mười ngày rong ruổi vô ích mà vẫn không mua được gì cả.
Một buổi chiều nọ, người nông dân nghe con bò đực phàn nàn với con lừa về công việc nặng nhọc của mình: Già có, trẻ có, nhưng đa số ở độ tuổi trung niên - họ hẹn nhau cùng họp lại ở đây để bàn bạc, thảo luận về con đường làm cho bản thân và vương quốc của họ trở nên giàu có, tất nhiên là dưới sự dẫn dắt của một người đầy kinh nghiệm và nhiệt huyết là vị thương gia giàuBabylon. Thật đáng thương thay cho những con người sống kiếp đọa đày đó, Kobbi ạ!
Có việc làm và thu nhập ổn định, thật thà và tự trọng, tôi bảo đảm rằng họ có khả năng trả được cả vốn lẫn lãi cho người cho vay. Ai mà chẳng thích những người nô lệ chăm chỉ và làm nhiều việc cho họ. Đó là Dabasir, người buôn lạc đà ở thành Babylon và cũng là chủ nợ của anh.
Đây là lần đầu tiên tôi biết cách làm thế nào để vàng sinh lợi. Khi tôi đã đặt ra cho mình một mục tiêu nào đó, thì tôi nhất quyết phải hoàn thành nó. Vừa lúc đó, trong không trung chợt có tiếng chuông vẳng lại.
hãy trả tiền cho chính cháu trước tiên. Tôi đã mất mười ngày rong ruổi vô ích mà vẫn không mua được gì cả. Cha của ông đã gán ông để lấy một số tiền chuộc để chuộc anh ấy khỏi bị tử hình.
- Ông bảo lúc đó ông đang bị xích à? – Hadan Gula ngạc nhiên hỏi. Khi ra đi, con quyết định tới vùng Nineveh. Nhìn bên ngoài, tôi đoán ông là một người thu mua gia súc.
Tham gia những hành động như thế thật tôi không khỏi hổ thẹn trong lòng. Vào sáng sớm hôm sau, trước khi tôi thức dậy, các cổng thành đã mở và có bốn người đã tìm đến mua bầy cừu của người nông dân ấy. Ông hãy đem thêm cho tôi một số món ngon khác, rau và nhiều bánh mì nữa nhé! Tôi muốn mời cậu Tarkad ăn một bữa thịnh soạn.