Và thế hệ sau sẽ đào sâu một cách có trách nhiệm hơn trong sự hứng thú khi làm bài kiểm tra lịch sử về thế hệ chúng ta. Dù mỗi ngày lại nảy nòi ra đủ thứ để viết, mỗi lần đọc lại lại muốn viết khác. Rồi vừa nói bác vừa lấy thuốc.
Chỉ lấy một ví dụ điển hình và đơn giản nhất. Nó tỏ ra xảo quyệt bằng cách tạo nên những dữ kiện rất thật, thật đến tận tiếng còi xe ngoài đường, thật đến cả cái mụn sau gáy, thật đến cả cách cư xử của những người quen. Tao nói mày có hiểu không, cá? Hôm nay tao có 20.
Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm. Nêu ra những điều họ đã làm được nhưng không quên chỉ ra cái họ đã sai lầm. Tối, bạn đèo bác vào viện.
Nhưng em nghĩ không phải cháu không biết tôn trọng mọi người đâu ạ. Tôi sẽ kể nhưng đã 9h kém 10, sắp đến giờ học 3 tiết sau. Bác mà hút một điếu thì cháu bỏ học một buổi.
Nhưng thường thì bạn không chiến thắng nổi cảm giác chán ngán. Lúc đó, liệu nó đã đủ thông minh để hiểu chưa? Liệu những năm tháng anh em, tôi đã tạo được trong nó một lòng tin về tính quân tử của mình? Khi mà tôi luôn bị hiểu lầm. Văn học là cái cần để phân tích, tổng hợp, khớp nối và suy luận sâu hơn về các sự việc.
Tớ sẽ cho cậu nhiều lắm. Và họ chấp nhận chúng như một tất yếu khách quan. Khi đi trên đường, chính giữa dòng âm thanh, bạn va đập với chúng nhưng không cảm thấy khó chịu gì.
Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm. Tại sao lại phải có cảm giác anh đang sến? Đôi lúc cũng cần thay đổi trạng thái như vậy giữa cuộc sống đầy cục cằn này. Đó là một sự chuyển đổi quan trọng.
Thi thoảng đáp lời vài nhân vật quen sơ sơ. Bố là người nói với tôi câu Đi giữa đường thấy tiếng chó sủa đã quay lại thì chẳng làm được trò trống gì. Chỉ nhớ nó chẳng có gì đáng nhớ.
Mẹ đang tìm cách cứu rỗi tôi, an ủi chở che tôi, chia sẻ với tôi. Cũng như với cuộc đời này. Nhờ bác nhắc thế, cái đầu óc miên man của cháu nó mới không đi đến một thực tế quá xa vời thực tế bây giờ, không quên những người thân.
Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng. Cuộc sống luôn cho tôi chỗ để sinh tồn. Không biết thanh minh thế nào.