Bạn càng cầm chặt: Vô duyên sao tay còn run. Mặc dù những cơn đau càng ngày càng ra sức ngăn cản chúng. Bạn có thể nhập vào lửa mà xuyên qua chứ.
Nhà văn bỗng cảm thấy buồn. Để lại thế nào chúng cũng sinh đẻ vô tội vạ. Cháu mà làm được thì cháu giỏi.
- Thế thì vẫn phải về để mẹ khỏi mong chứ. Vả lại, mười rưỡi là phải lên giường nằm rồi. Tôi định chờ mẹ bảo: Mẹ cho con thôi học nhé.
Không được, như thế người ta sẽ nói này nói nọ, ngại chết. Có lí do cũng không khóc. Bụi phòi ra từ những chuyến xe chở đất cát, trùm lên cây cỏ, ngụy trang màu xanh nõn nà.
Tôi đã đến đó và đã trở về. Nàng nói giọng yếu ớt, nhà văn nghe thấy qua đôi tay mỏng tang đang lướt trên tóc mình: Sao hôm nay anh không nhìn sâu vào mắt em?. Xôi em để trong lồng bàn.
Bạn nằm xuống, trùm chăn lên đầu. Chả là tôi có làm chân loăng quăng ở công ty gốm sứ mây tre đan của chị. Mà chỉ có thể cầm cự với lượng máu chảy hết chậm hơn kẻ bị đâm khác.
Nhưng bạn luôn có cảm giác mình chẳng phải là nghệ sỹ. Tôi chưa lựa chọn đại diện cho tiếng nói của người nghèo khổ vì sự hiểu biết ít ỏi của tôi về vấn đề này dễ biến tôi thành một kẻ đạo đức giả. Đã bảo nó chấm dứt quan hệ với mấy con mụ ở nước ngoài nhưng chắc gì nó biết nghe.
Khi không còn nhiều sức để nhận thức rõ, bạn sợ mình đang viết trong trạng thái suy giảm năng lực. Không rõ là sự thờ ơ của kẻ thấu suốt; hay lòng đố kị ngầm ngầm không tự nhận thức được của con ngài không đủ sức thoát ra khỏi kén trước đàn bướm tung tăng. Gió thốc vào đầu tôi buốt lịm.
Nếu độc giả ngu đến thế thì viết ngắn dở hay viết ngắn hay đều hay cho tớ cả. Tôi khóc vì tôi thông minh nhưng không phải thông minh kiệt xuất, không có trí nhớ phi thường. Từ đó, những lối mòn suy nghĩ và hành động dần hình thành.
Chỉ muốn mô tả cảm giác buồn của mình. Bố không phải một người đi đầu, nhưng dần dần, chầm chậm, bố chứng tỏ là người biết tiếp nhận sự thật cũng như cái mới, đó là một niềm an ủi lớn với bạn. Sinh viên nộp đơn cho giáo viên, có gì là nhục.