Diệt cả những con virus có lợi cho sức đề kháng. Chưa thấy anh con rể nào vốn đầy rẫy những cơn ợ hơi của đờ mẹ với như kặc trong bao tử tâm hồn bảo với bố vợ vênh váo: Họ hàng nhà anh kinh bỏ mẹ (Tướng về hưu-Nguyễn Huy Thiệp). Tôi chẳng biết nghĩ đến ai…
Bạn phân vân không biết chọn cái nào. Thằng em ngồi bên phải tôi. Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa…
Những cảm giác cay đắng và kiêu hãnh lẻn vào tuổi thơ tôi từ rất sớm và âm thầm sinh sôi. Cái bệnh của tôi bố mẹ đã hết thuốc chữa. Trong công viên thì toàn ma cô.
Chỉ có con mèo không ngược. Sắp tới sẽ có một số thay đổi về lịch trình sinh hoạt để cứu vãn sức khỏe. Mà chúng lại như cái miệng vực cứ rộng ra mãi.
Thất vọng vì không có một người để khâm phục vì sự chín chắn, nhân hậu và thông thái của tuổi tác. Bao nhiều năm ở thành thị rồi mà quanh năm vẫn chiếc quần lụa đen và áo bà ba. Mẹ thì độ này da sạm đi.
Như thế là lập dị, là thiếu khoa học, không hòa cùng nhịp sống với mọi người. Mà chả cần vì họ nói bạn phải sống hay không. Đúng là chuyện thường.
Bạn chỉ biết mỗi đá bóng được khen hay và làm thơ như một thiên tài. Không có kẻ sống sót, chỉ có kẻ nín thở được lâu nhất. Lũ báo đen, báo hoa mai thì nằm im lìm.
Tôi tin cuộc sống với tiến độ phát triển sẽ khiến nó mở mang hơn. Cậu ấy là người tốt. Đó cũng là một thứ trói buộc.
Chơi là lắng nghe, quan sát, cảm nhận không sót một thứ gì. Anh chẳng muốn xé tim mình cho bất cứ ai nếu người đó không có một trái tim nhân hậu như em. Bạn sẽ không trình bày nhiều.
Chàng ra về thắc mắc: Tại sao nó chẳng yêu mình? Bạn sẽ phải dẻo dai, phải xoạc ra, phải dài chân ra mãi. Biết yêu thương để được yêu, đó là mong muốn của bạn với những người nghệ sỹ.