Nhưng dù sao, riêng bạn bao giờ cũng còn có cách xoa nhẵn những nếp nhăn trên mặt hoặc chữa lành chứng vị ung bao tử của bạn. Hồi đó tôi sống một thời kỳ khó khăn. Thỉnh thoảng ngừng lại để suy nghĩ.
Rồi những tiệm nước, tiệm cơm khác cũng dần dần đặt, mỗi ngày một nhiều. Cái thế giới bà khám phá ra kích thích bà viết một cuốn sách tả nó. Tôi nhận dạy giúp buổi tối trong một lớp thanh niên, tìm ra được những nỗi vui mới, làm quen được với được với những người bạn mới.
Trái lại, nếu cứ muốn lo nghĩ, cáu kỉnh hay mắc bệnh ung thư thì cứ việc mà nghĩ luôn luôn đến mười phần trăm trường hợp khổ cực. Như thế, té ra cô Vallie Golden đã vô tình theo triết lý "giả hoá thiệt". Cách đó giúp tôi nhận xét một cách lạnh lùng, khách quan và diệt được hết những cảm xúc.
Chẳng hạn như trường hợp học sinh của tôi, ông J. Bà viết cho tôi: "Một buổi tối, chuông điện thoại reo. Nếu không làm sao cho tài chánh khá lên được thì cũng cứ vui vẻ, đừng đày đọa tấm thân mà uất ức vì một tình cảnh không sao thay đổi được nữa.
Áp lực đó không chịu nổi, phải xả bớt đi mới được. Hồi mới bắt đầu dạy môn nói trước công chúng tại hội Thanh niên theo Thiên Chúa giáo ở Nữu Ước, ông thấy cần phải chỉ cho học sinh của ông - hầu hết là những người có địa vị quan trọng trong đủ các ngành hoạt động xã hội - cách thắng ưu tư và phiền muộn. Tôi biết cháu ngay thẳng, dễ cảm động và người ta làm nhục cháu ở trước đám đông.
Còn họ thì rồi họ sẽ đau như ông hiện đau". Y sĩ nói bà sẽ chết, và nếu trời có thương cho sống sót thì cũng thành tật, không đi được nữa. Rồi lần lần tôi thất vọng đến nỗi khinh nghề và có ý giải nghệ.
Mỗi lần bà nhà bắt được bạn không theo đúng những quy tắc trong cuốn này thì bạn để bà phạt 10 đồng. Bốn tháng sau tôi cưới nhà tôi, chính người mà trước kia tôi sợ cưới không được, chung tôi bây giờ có năm cháu, gia đình vui vẻ. Nhiều khi họ còn mâu thuẫn với nhau là khác.
Rồi ông ta tự nghĩ: "Xà bông tốt, giá không đắt, vậy ế do ta". Ta không gặp cảnh gì bi đát cả. Tôi đã kinh nghiệm, nên biết rõ những cuộc phỏng vấn đó sẽ có ảnh hưởng sâu xa tới tương lai bạn.
Ba tôi gần thành người lý tưởng mà Aristote đã tả một người đáng được sung sướng nhất. Tôi cốt hỏi như vậy để họ khỏi ngó vào bộ áo tồi của tôi mà. Xin ông làm ơn cho tôi biết lúc này cách mời của tôi có chỗ nào vụng không? Ông kinh nghiệm và thành công hơn tôi nhiều, vậy xin ông làm ơn cứ thành thật chỉ trích, đừng sợ làm mất lòng tôi".
Có một lần, phi cơ anh bị hạ. Bây giờ, mỗi lần lo nghĩ về một điều gì không sao thay đổi được, tôi nhún vai nói: "Quên nó đi". Vợ chồng tôi có lần ăn tiệc nhà người bạn là anh John ở Chicago.