Chẳng hạn, nhiều người mong chờ được giàu sang. Cho nên, đừng tìm hiểu quá khứ, mà hãy hiện trú trong khả năng của bạn. Hãy sử dụng trọn vẹn các giác quan của bạn.
Rồi bạn thở hít thứ ánh sáng ấy. Nhưng sẽ không cần ràng buộc chính mình vào bất cứ hình tướng nào của thế giới ấy. Đó là lý do giải thích tại sao tôi nói cái Bây giờ là khía cạnh cốt yếu của mọi cánh cổng khác.
dù sao thì đau khổ vẫn luôn còn đó. Nó có thể ác liệt và hủy hoại. Thực tại chủ yếu ở bên trong, còn bên ngoài là thứ yếu.
Cõi Bất thị hiện không chỉ hiện diện trong thế giới này dưới dạng sự yên lặng, nó còn bàng bạc khắp toàn thể vũ trụ vật chất dưới dạng không gian – cả bên trong lẫn ở bên ngoài. Nếu bạn thấy dễ quán tưởng, hãy nhắm mắt lại hình dung chính bạn đang được bao phủ bởi ánh sáng hay ngâm mình trong chất phát sáng – trong biển ý thức. Một số giáo lý khẳng định rằng tất cả mọi đau khổ nói cho cùng đều là tuồng ảo hóa, là “như huyễn”, và điều này quả là sự thật.
Có lẽ buổi hội thảo kế tiếp sẽ có câu trả lời, có lẽ là loại kỹ thuật mới ấy. Không gian là cái không một vật, cho nên nó không bao giờ được tạo dựng. Vết rạn nứt bên trong đã được hàn gắn, và bạn lại trở thành cái toàn vẹn.
Cái thay đổi hời hợt có thể có, nhưng chuyển hóa thực sự thì rất hiếm và tùy thuộc vào việc liệu bạn có thể hiện trú toàn triệt để giải trừ quá khứ bằng sức mạnh của cái Bây giờ hay không. Ở đây ý thức không bị biến mất, mà ngược lại. Nói “quên đi” tức là nói bạn không còn có thể cảm nhận được cái nhất thể này như là thực tại hiển nhiên nữa.
Bạn đang thức tỉnh, bước ra khỏi cơn mê thời gian để bước vào hiện tiền. Một khi đã hiểu rõ vận hành sai lệch căn bản của nó rồi, thì thực sự không còn gì nhiều để bạn phải học hỏi hay tìm hiểu nữa. Thông qua cơ thể nội tại, bạn mãi mãi hợp làm một vối Thượng đế trong trạng thái nhất thể.
Tức là chấp nhận cái đang là. Làm như vậy, bạn rọi tia sáng vào vùng bóng tối này. “Đừng tự dối mình nữa.
Trong khoảnh khắc ấy không có người cho không có kẻ nhận. Đây không phải là trạng thái hôn trầm. Hạnh phúc lệ thuộc vào các điều kiện được xem là tích cực; còn sự an lạc thanh thản nội tại thì không.
Vậy tại sao tôi lại phủ nhận chứ? Nó trở thành một cơn lốc ý thức tỏ ngộ sẽ lôi kéo nhiều người khác tham dự vào. Đau khổ cần đến thời gian; nó không thể tồn tại trong cái Bây giờ.