Chúng tôi biết kiểu chưa được hoàn toàn và muốn sửa chữa lại cho thiệt vừa ý. Như vậy, ông vừa dùng tai và mắt để nhớ. ở trường, không có cuộc tranh biện nào mà tôi không có mặt.
- Chúng tôi không có người giám thị nào hết - ông giám đốc trả lời - Có lẽ cũng có người ăn quịt, nhưng chúng tôi không cần biết tới. Sau này, Đức Giê Su đem nó ra giảng trên những đồi đá ở xứ Judée. Tặng cho bạn thân một số tiền nào đó chẳng hạn, mỗi khi bạn bắt gặp ta làm trái với những quy tắc đó.
Chúng ta cũng vậy, lần sau có muốn "xài" ai, hãy rút tấm giấy 5 mỹ kim ở trong túi ra mà ngắm hình Lincoln trên đó rồi tự hỏi: "ở vào địa vị ta, Lincoln xử trí ra sao?" và muốn sửa đổi người, ta hãy sửa đổi ta trước đã. trở nên triệu phú đều nhờ thị dục đó cả. Hoàng đế đùng đùng cơn giận:
- Xin lỗi ông, ông lầm. Đó là lỗi đầu tiên của hãng. Lại không làm thương tổn lòng tự ái của người ta, cho người ta nhận thấy sự quan trọng của người ta và như vậy người ta sẽ vui lòng cộng tác với mình, không phản đối mình.
Nơi đó kêu là Lâm viên (. Bà quý của cải của bà, chỉ vì của đó làm cho đời sống của người bà yêu được dễ chịu hơn. Nhà kỹ nghệ giữ lời hứa và tòa nhà cất xong đúng hẹn.
Ông phân phát hết thảy những của cải của ông và thề sống trong cảnh nghèo. Khi ông về nhà, sau cả một buổi chiều mệt mỏi vì ứng đối xã giao với các công tước phu nhân linh mẫn, ông nghe bà chuyện trò ngây thơ mà óc được nghỉ ngơi. Dyke, một nhà chuyên môn có danh nhất về nghề bán hàng ở Mỹ.
Triết gia John Dewey nói: thị hiếu mạnh nhất của nhân loại là thị dục huyễn ngã. Trong những ngày đen tối nhất của cuộc Nam Bắc chiến tranh, Lincoln viết thư mời một ông bạn cũ ở xứ Illinois tới Washington để bàn về vài vấn đề. Thiên hạ không nghĩ tới bạn đâu.
"Hồi đó, những tờ báo ở Boston đăng đầy những quảng cáo của bọn lang băm và của bọn cô mụ vườn mà môn thuốc và cách đỡ đẻ của họ đã làm cho nhiều người nguy tánh mạng. Tôi nhớ có lần đặt làm những tấm màn ren để trang hoàng trong nhà. Nơi đó kêu là Lâm viên (.
Hồi mới đầu tôi thích nó lắm. ít lâu sau, ông nảy ra một ý. Y đầy tật xấu, như một đứa trẻ quá nuông chiều, và hết sức "khó chịu", hành hạ ông bầu đủ tình đủ tội.
Đời vợ chồng, hết ngày này qua ngày khác, chỉ là một chuỗi những tiểu tiết không nên thơ. Bệ hạ hơn thần về nhiều phương diện. Tôi thành công nhờ thái độ nhũn nhặn, thân mật, hiểu biết của tôi".