Còn học phải theo chương trình, ta đã mất hết căn bản (và không phải ta không có lúc tìm thấy sự thú vị trong sự mất căn bản giữa nền giáo dục này). Chỉ khi ta gặp họ, ta mới hiểu họ là ai. Ông ta đốt vì chúng bổ ích.
Tôi khóc vì những câu hỏi tâm thức như thế sau cả chục năm làm tôi mệt mỏi. Với người không quá lo về thực phẩm thì đánh mạnh vào nhu cầu hưởng thụ. Tại sao lúc nào bạn cũng có thể chết mà không ai biết nhỉ.
Thôi, không cần lăn tăn cho mệt. Đầu và da mặt bạn mát lạnh. Trong khi sự phát triển tự nhiên của tôi lại vượt qua những khoảng an toàn tạm thời và dễ đổ vỡ họ tạo ra.
Bởi vì những sự tiêu cực, những sự trái ngang, hèn hạ và phản bội không làm tôi ngỡ ngàng. Nhưng ông cụ thì vẫn muốn sống. Tôi thấy ông có khiếu phê phán đấy.
Có những việc để cứu rỗi thời đại này thì đòi hỏi trong hàng ngũ người tài phải xuất hiện nhiều thiên tài, và trong hàng ngũ thiên tài phải xuất hiện siêu thiên tài. Dù không phải lúc nào cũng khổ đau. Phải đi vệ sinh cái đã và đến lớp để hôm nay không có thêm sự vụ gì.
Đó là mong muốn hết sức chân chính và cũng là mong muốn của bạn. Khi viết, ít ra là khi viết, tôi muốn mới. Cái đồng hồ cát nó không đứng yên vĩnh viễn để mặt thiện hoặc mặt ác bị úp xuống và trở thành thuộc tính vĩnh cửu khi cát chảy xuống hết.
Cây ở mỗi phố đều đẹp một kiểu. Tiếp theo thì còn tùy. Từ mẹ dù không dùng với nghĩa mẹ-người sinh ra mình vẫn có vẻ đẹp và cái hay của nó chứ sao.
Nhưng lại ý nói về sự bỏ học để theo con đường mình chọn của tôi. Ăn xong lên giường nằm. Nhưng bản thân sự lương thiện không cho ta uống chết nó.
Tốt hơn là dành đất cho những con chữ về việc biết rõ nhưng không biết rõ có ngộ nhận không. Cuối cùng trả lời Vâng là hợp nhất. Lại nói chuyện đi đá bóng.
Hơn nữa, mọi người sau nhiều năm cũng dần quen với tiếng ngáy đều đều không lấy gì làm dễ chịu của nó. Bạn mà không bệnh và không dở dang việc, chắc bạn cũng tội gì mà không vui. Dù vợ con hắn vẫn cười dịu dàng trước bát canh rau muống đỏ quạch.