Trong nhiều châu thành dân số hai vạn trở lên, có những hội chuyên môn nghiên cứu để đem sự thịnh vượng cho gia đình. Carrier lại quý báu và có kết quả thần hiệu như vậy? Tôi để nó reo 14, 15 lần rồi mới có đủ can đảm lại nhắc ống lên nghe, vì tôi biết trước rằng nhà thương kêu tôi và tôi hoảng sợ.
Không bao giờ mắc chứng mất ngủ, ưu phiền, hay chứng vị ung. Chúa đặt tôi tới dòng nước trong. Trước kia cô thường cằn nhằn về công việc, nhưng sau cô thôi hẳn.
Tôi cho rằng có trong đầu một ý mới và tài tình lắm, nó tất đưa tôi tới thành công mau chóng. Hồi tinh thần tôi suy loạn, tôi coi một kíp làm đêm có 18 người. Trong hai năm nay, tôi đã sửa chữa gần hết.
Một người đàn bà mới goá mà lãnh một số tiền lớn sẽ ra sao? Để bà Marison S. Lời khuyên của vị bác sĩ này, cho ta thấy rằng, những qui tắc để diệt lo do Dale Carnegie nêu ra từ năm 1948, dù cách nay 60 năm rồi, vẫn còn hữu ích. Nhưng không cần phải là một giáo sư đại học mới nhận thấy và thi hành cái chân lý ấy đâu.
Có thể rằng ta chẳng đủ nghị lực để đàn áp những thói thường của con người, để có thể yêu kẻ thù của ta. Buổi sáng, thức dậy, ta có hàng trăm công việc phải làm trong nội ngày. Yếu tới nổi không thể nhích ra khỏi giường .
Bức thư không làm xấu danh Đại tướng mà làm ô danh mụ rất nhiều. Có người lại bị bệnh nhức đầu, đau lưng, trong mình lúc nào cũng mệt mỏi. Ông lại ngạc nhiên hơn nữa khi được cử vào Ủy ban kiểm soát Ngân hàng quốc gia trong khi ông không biết chút gì về ngành tài chính.
Chắc chắn nhiều độc giả cũng đầy nghị lực và năng lực tiềm tàng như cô Olga K Jarvey ở Coeur d'Alène. Ông nói thế, rồi nhếch mép cười, một cái cười hớn hở, đầy nhân hậu. Chúng tôi đem bơ, trứng lại tiệm tạp hóa đổi lấy bột, đường, cà phê.
Nếu họ chưa xét đi xét lại mà đã viết thư khuyên, bạn đừng thèm nghe. Nhờ đó ông luyện được lối văn tự nhiên rõ ràng, có duyên, hấp dẫn một cách lạ lùng. Và ông Lincoln lại tìm ông Stanton [33].
Khi có người hỏi ông đã biết bị phá sản chưa, ông trả lời: "Vâng, tôi có nghe nói như vậy" và tiếp tục dạy học như thường. Y sĩ nói bà sẽ chết, và nếu trời có thương cho sống sót thì cũng thành tật, không đi được nữa. Không hợp với sở thích của ta thì ta nổi khùng lên".
Ông đáp: "Tôi nghĩ rằng cứ suy nghĩ hoài về vấn đề của ta, chỉ làm cho ta hoang mang và thêm lo. Ông hiểu rằng nếu không bỏ được ba tật ấy, không thể thành công lớn. Ông ta bị bệnh thần kinh suy nhược.