Quá nhiều lí do để sống. Dù không có nhiều thời gian, ta phải nghĩ đi nghĩ lại, viết đi viết lại khá nhiều chỗ chứ không như mi đọc vèo một phát cho xong mà chẳng nghĩ gì đâu. Chẳng vay chẳng nợ ai trên đời cả.
Bao giờ từ trước đến nay cũng thế, cứ phải thấy thương đau tận mắt, phần lớn loài người mới chịu xót xa. Bạn lại nhắm mắt làm tí ngủ nữa. Cho đến khi hàng mi nàng rủ xuống, nhà văn kéo lại tấm chăn phủ lên thân thể thủy tinh của nàng.
Cái kiểu luôn muốn giải quyết được sự việc trước khi nó xảy ra. Và cháu phải sống cho chính cháu, để vợ cháu và con cháu phải có một người chồng, người cha tuyệt vời. Con người vẫn làm khổ nhau bằng những sự chán và nhàm chán đấy thôi.
Tôi thường tự hỏi từng người quen tôi gặp sẽ phản ứng gì khi đọc những điều tôi viết. Điều này rất dễ hiểu và càng dễ hiểu hơn khi đây đang là thời đại của sức mạnh trí tuệ. Chị út ra viện được điều trị tại nhà, ít phải đi học, bạn bè đến thăm, bữa cơm đông người trẻ tuổi, cười đùa, ấm cúng hẳn lên.
Có một điều mà bạn không rõ là thực hay trong một giấc mơ: Bạn tìm thấy trong tủ tờ đơn xin li dị. Hồn nhiên đến đáng thương. Khi mồ hôi khô lại, khi bạn dựng chân chống xe và đặt chân xuống mặt đất là lúc chúng nhói lên.
Nhằm sớm tạo ra những con người ưu tú hơn. Dù từng li từng tí trong tất cả vận động điên cuồng không nguôi nghỉ. Những cái cảm giác mà được coi là thực chất nhất của hiện sinh.
Kẻo mọi người lại trách đi công tác mà không mang gì về. Tự dưng mẹ lại ra giá. May mà y học chưa chính xác tuyệt đối nên triệt sản vẫn có đứa đẻ tiếp.
Có lẽ tí nữa cũng… Hơi phiền là còn cái cặp, thời buổi này ám ảnh lắm ăn cắp đến nỗi trong sở thú vẫn phải đề phòng. Bạn không muốn cãi lại. Thật ra, lúc nào bố cũng chỉ muốn đầm ấm.
Nhưng bạn muốn một cuộc sống hơn thế. Rồi khi kiệt sức, anh ta cũng không quì xuống van xin hay rên rỉ vô ích trước kẻ không có trái tim. Bây giờ là 12h26 đêm.
Thật ra đôi lúc chúng ta hiểu nhau. Đó cũng là một thứ trói buộc. Mẹ, tôi và một người quen.