Anh chắc chả chấp tôi đâu nhỉ. Ăn cơm trưa, lúc ngồi mâm phòng này, lúc ngồi mâm phòng kia ở nhà ăn. Câu chuyện ngụ ngôn đó, không hiểu bác tôi có nhớ không.
Cháu phải sống cho ông, cho các cô chú, anh chị và rất nhiều người khác nữa… Người bảo nghệ thuật là giản đơn. Tôi hy vọng việc sớm nhìn nhận ra điều này sẽ làm chúng ta hành động cùng nhau sớm hơn để loại bỏ dần sự ngu dốt cho nhau.
Có điều, bố và ông không hiểu là con hiểu thế. Bác cứ nói đi, bạn là một thính giả trung thành và biết điều. Với sự tàn tạ, còn cách nào khác đây ngoài viết.
Chúng là những bước chân của suy nghĩ. Bằng chứng là vừa nghe tiếng góp phần đã hí ha hí hửng. Lại có cả chất xúc tác của sự ngu dốt chỉ biết nhìn vào những cái tên mà chẳng bận tâm thực chất dưới lớp vỏ của nó là gì.
Bác lại bảo: Cấm tiệt đi đá bóng. Thế đã đầy áp lực và đầy niềm mặc cảm phản bội, vô ơn rồi. Họ cũng dần mất lòng tin ở quần chúng.
Họ sống đầy toan tính nhưng lại bỏ rơi vận mệnh chung hết sức tự nhiên. Giá là ở một thời điểm khác, bạn cũng sẽ khó có thể không phấn chấn. Không phải tôi tị ghen đâu các chú ơi.
Họ bị im lặng, cuồng miệng quá rồi. Có lẽ tôi là thứ (từng?) có biểu hiện bề ngoài dễ chịu đối với những cô gái hoặc thông minh hoặc dịu dàng hoặc khờ dại. Tình trạng này có lúc xảy ra thường xuyên.
Bác gái: Ừ, cậu thích thì bắt một con về nuôi. Cuối cùng thì nó cũng qua đi yên ổn và bạn còn chưa viết xong. Bạn có hai giọng chính.
Nàng mỉm cười trong nước mắt: Em hiểu, em hiểu chứ. Có phải tôi nói đâu. Họ muốn và ép tôi sống theo cách của họ.
Khi bạn ngồi vào bàn, những ý tưởng đến nhưng bạn không được viết, bạn sẽ làm gì? Bạn chơi trò luyện trí nhớ. Mà không phải bất cứ cái gì hắn tạo ra ta cũng tạo ra được. Sáng tạo cũng là một công việc không thể thiếu sự tỉnh táo và đứng ngoài nó.