Ở điểm này ,tôi muốn chia sẻ một khám phá thú vị với các bạn . Hơn nữa, nó có thể ghi nhớ cả mọi thứ từ khi cuộc sống của ta bắt đầu. Ban đầu, thông qua mối quan hệ của một người bạn, trước đây là thầy giáo của tôi, tôi chọn ngay cho mình việc dạy học tạm thời ở quê nhà.
Hãy quên tuổi tác đi, chỉ nên bắt đầu với các mục tiêu của bạn, nó có thể ngốn mất một ít thời gian nhưng đừng cố xô đẩy nó, nếu không nó có thể phương hại đến cuộc đời bạn về sau. Có một thời ch tất cả mọi sự. Từ 30 tuổi đến 40 tuổi, ta bắt đầu có được một số hiểu biết, kinh nghiệm và kĩ năng.
Chỉ có người chết mới không cảm thấy đau đớn, đau khổ hay không phải giải quyết bất cứ một vấn đề nào. Theo tôi, biết được tại sao ta thất bại quan trọng hơn so với việc thành công mà không biết tại sao. Giữa độ tuổi 50 và 60, có 25% thành tựu vĩ đại, giữa độ tuổi 40 vf 50 là 10%.
“Nếu một việc gì đó bị thất bại dù đã được lên kế hoạch kỹ lưỡng, được trù tính cẩn thận và được thực hiện chu đáo, thì thất bại đó thường giúp ta thấy được sự thay đổi cơ bản và thời cơ. Một ngày kia, công việc làm ăn của cha ông thất bại , cuộc sống của ông và gia đình vĩnh viễn bị thay đổi. Và để làm được điều đó, ta luôn phải chấp nhận mạo hiểm, và mạo hiểm lại luôn đi cùng may rủi, nghĩa là ta sẽ có thể không đạt được mục đích.
Cũng trong năm này, cha bà qua đời và gia đình bà phải chuyển đến Manila. Ý của câu này không phải vĩ nhân khong được sinh ra trong các giai đoạn khác,mà nó chỉ ngụ ý rằng không có khủng hoảng thì phần tốt nhất trong họ không được bộc lộ ra Tổng thư ký Hội sinh viên tìm được cách trốn ra nước ngoài (sau 20 năm tha hương, gần đây ông ấy mới được phép trở về nước).
Cuối cùng,vào năm 1947,một cuộc khủng hoảng nhiên liệu khác thường đã xảy ra ở Nhật Bnar thời hậu chiến. Sau đó, cô kết hôn và rồi có con và khi các con cô đã khôn lớn, cô nhận được một việc làm thêm là điều khiển một máy đêm tiền ở một cửa hàng bách hóa. Khó mà đổ lỗi cho một cá nhân.
Tuy nhiên, là một thầy giáo dạy hội họa, cha ông đã phát hiện ra con trai mình có năng khiếu về hội họa và đã hết lòng ủng hộ ông . “Đừng gọi nó là lỗi lầm, hày gọi nó là một bài học”. Vào ngày thứ 2 sau khi sinh, con trai bà đã bị chết vì bị một y tá chèn gối quá chặt.
Thậm chí chúng tôi còn lên kế hoạch để biến công ty thành một công ty trách nhiệm hữu hạn có tiếng tăm! Chúng tôi có một giấc mơ và chúng tôi gọi đó là “giấc mơ của người Mã Lai”, Công việc kinh doanh của chúng tôi ngày một phát triển. Nhiều người trong chúng ta không nhận thức được rằng chính vì nhận thức mà chúng ta đã,đang và tiếp tục đấu tranh . Lúc đó, tôi không biết nhiệm vụ của thư ký làm gì.
Ông là một học sinh nghèo thích chơi với bộ sưu tập lớn các chú lính đồ chơi của mình. Ta bị mất nhiều tiền và lâm vào tình cảnh nợ nần mà không có tiền chi trả. Một thành viên khác bị cắt học bổng chính phủ ngay ngày hôm sau.
Chưa bao giờ tôi thấy một người thua cuộc thảm hại đến như vậy. Không phải ta không nhớ nhưng mà nỗi đau của mỗi người chúng ta phải nếm trải qua khi chui ra khỏi bụng mẹ là điều không thể tưởng tượng nổi. “Có lẽ bạn phải đánh một trận hơn một lần để giành được chiến thắng”.