Bạn nắm lấy cổ nó, lôi nó về. Rằng trước khi lập sổ chi tiêu thì giờ của mình thì trái đất vẫn quay đều đều và dễ dàng. Lần lần bạn nghiên cứu những vấn đề khó hơn và bạn sẽ có thể dùng luật nhân quả giảng cho tôi tại sao những con đường thẳng băng ở Luân Đôn lại ngắn như vậy còn ở Paris lại dài hàng mấy cây số.
Thái độ ấy hoàn toàn vô lý và có hại vì ông đã coi trọng một khoảng thời gian mà ông trông cho mau hết. Bạn săn sóc thân thể, trong và ngoài; bạn dùng cả một đội quân, từ anh bán sữa đến chú đồ tể để bao tử bạn khoan khoái. Mỗi người và trường hợp mỗi người đều riêng biệt.
Cứ tiếp tục đi, cứ tiến tới. Không có gì so sánh với nó được. Nhưng nếu không thể thu xếp sao cho số vốn 24 giờ một ngày đủ chi phí về thời giờ thì đời ta nhất định phải lúng túng.
Bạn lại cứ nằm xuống, thiêm thiếp triền miên giấc ngủ mà bạn gọi là cuộc sống của bạn đi. Trước khi tới bến xe, bạn phải kéo nó về có tới bốn chục lần. Sau cùng bạn lên giường, mệt phờ vì công việc ban ngày.
Nhưng thế nào bạn cũng phải chú ý tới bổn phận đó vào một lúc khác. Nếu một người đứng trên bờ hồ tắm và hỏi bạn: "Tôi phải bắt đầu nhảy ra sao đây?" thì chắc chắn bạn đáp: "Cứ nhảy đi, bình tĩnh mà nhảy". Còn nhiều cuốn nổi danh hơn nữa.
Nghệ thuật là cao quý, nhưng không phải là cao quý nhất. Thưa bạn, thì bạn cứ bắt đầu đi. Tôi chỉ nhắc lại cho bạn đấy thôi.
Lẽ ấy tự nhiên, tầm thường nhất, từ đời nào tới giờ ai cũng biết nhưng chứa một chân lý sâu xa mà phần đông chúng ta suốt đời không nhận chân được. Một thái độ như vậy tất nhiên là diệt hết hứng thú của 16 giờ đó và kết quả là nếu ông ta không tiêu phí thời gian đó thì cũng chẳng đếm xỉa gì tới nó cả, coi như ở ngoài lề đời sống. Bảo rằng trí óc bạn không thể tập trung vào một tư tưởng là không có căn cứ.
Không có một vị thần linh nào bảo: "Người này hoặc là điên, hoặc có óc nô lệ. Quên mục đích đi, chỉ nghĩ tới miên chung quanh bạn thôi, và sau một thời gian, có lẽ vào lúc mà không ngờ tới nhất, bạn bỗng nhiên tự thấy mình ở một trong một châu thành xinh xắn trên đỉnh một ngọn đồi. Bây giờ thì tôi hết mắc cỡ rồi.
Khi đã điều khiển phần tử vô kỷ luật nhất trong cơ thể phức tạp của ta thì ta phải tròng ngay ách vào cổ nó. Tôi nhắc nhở rằng cần phải hy sinh và có một quyết tâm vĩ đại mới được. Xin bạn đừng tỏ vẻ mỉa mai khi nghe hai tên ấy.
Chắc chắn nó sẽ bảo bạn rằng anh bếp đã vô ý, mà dẫu anh có lỗi đi nữa thì quạu với anh cũng chẳng ích lợi gì, chỉ thêm mất thể diện cho bạn vì người ngoài nhìn vào thấy bạn như thằng điên mà rốt cục món bò tái cũng chẳng ngon hơn được chút nào. Trong một chương sau, tôi sẽ xét những cách thoả mãn khát vọng đó. Một người có thể muốn tới thành La Mecque (Đất thánh của những người theo Hồi giáo).