Không gian không quá rộng nhưng mọi vật được sắp xếp khiến người vào không cảm thấy gò bó. Mình sẽ trả lời: Cảm ơn lời khen của đồng chí. Chúng không quá gay gắt, bộp chộp và bất cần lí lẽ như bọn khủng bố.
Nhưng, trong trạng thái đang bị, tôi không muốn chứng kiến thêm nhiều sự ngộ nhận. Chỉ hai chữ BÀI LÀM mà tôi viết mãi ông ta không hài lòng. Ừ nhỉ, sao bạn lại làm thế nhỉ? Bạn thu thập đủ thông tin để viết rồi chăng? Bạn biết điệp khúc đến đây là lặp lại chăng? Hay bạn bỗng quên sự hiện diện của tất cả xung quanh? Bác lại theo xuống: Thức ăn bác để trong chảo, nồi cơm phải cắm lại cho nóng.
Lặp lại, tôi khóc vì sự thông minh và chủ quan của họ khiến họ không tiến được gần tầm nhận thức của tôi. Đi đâu cũng vất vả. Nhà văn hôn lên má nàng như muốn vệt hồng ấy loang khắp thịt da nàng.
Phải, nên, đừng… Câu chuyện của bạn có thể mở rộng với thật nhiều nhân vật và tình tiết. Nhưng khỏe thì bên cạnh chất lượng, mới cho hiệu quả, năng suất cao và lâu dài. Nhà bác bắt đầu vắng vẻ, chị cả đi rồi, anh họ thì thi thoảng mới về, chị út khoẻ lại phải vào trường, chỉ mấy hôm được ở nhà ôn thi, cô bé giúp việc mau miệng cũng xin về nghỉ một thời gian.
Vì chuyện cái giấc mơ vớ vẩn mà mình lại làm đồng chí ấy mất vui. Cái đó làm bạn tỉnh ra. Tôi đã bắt đầu chán việc chữ nghĩa và tôi có thể làm việc khác.
Và bào chữa cho mình bởi sự chăm chỉ lo toan trong sự thiếu tri thức. Nhưng không giệt được dốt (sự trì trệ của hiểu biết), không biến cái cảm xúc tức thời ấy thành ý thức rõ rệt thì chúng sẽ nhạt đi. Tôi không thân được với những thằng con trai cùng lớp.
Hầu hết là những người sống có trước có sau. Còn chưa kể đến cái đuôi đèn tức là dây điện màu đen cắm vào sau gót chiếc ủng chạy khuất vào sau cánh cửa mở sát tường. Trong công viên thì toàn ma cô.
Lúc đó, tôi trống rỗng. Tôi không khoái trò ăn vạ, giả điên. Thậm chí, có thể xuất hiện chút tò mò và hơi háo hức là khác.
Ba bố con đèo nhau về trên con đường cao tốc đông nghẹt. Nhưng mà buồn… Ờ, thì cho buồn một tí. Không ngủ cũng phải nằm.
Đang có cảm giác người mất hết sức lực, đi bộ cũng đau mà vào sân có thể thi đấu khá bình thường. Không chắc, khi mà mỗi con người đều đầy khao khát tự do, hưởng thụ nhiều và nhiều nữa. Điều cốt yếu là họ dâng hiến được năng lực phù hợp của mình.