Từ nay thôi hẳn đá bóng. Tôi bảo: Vì biết mày về phe anh anh mới làm thế, không thì đố ai biết. Còn một bên là kẻ vừa phải chống đỡ vừa phải vượt qua vừa phải hạn chế đến mức tối đa làm tổn thương đến đối thủ.
Tôi mở cuốn sách tiếng Pháp của thằng bạn cho mượn ra. Còn bây giờ leo thang cũng mỏi. Quá nhiều lí do để sống.
Bạn vội lén lút mang sang đưa cho bác. Vì có lẽ ông ta có một sự thân quen với tiềm thức của mình. Trước khi đến đây tôi đã xác định rằng không được phép xấu hổ.
Mướt mồ hôi để quên đi niềm trơ cứng ở xó lớp. Những thằng bạn thân thì đã chuyển đi từ cấp II. Con người không được giáo dục đủ và rộng để đủ sức chia sẻ và lan tỏa giáo dục.
Cũng chẳng có gì lạ kỳ để tả. Nhủ cố nhớ mà viết lại những đoạn thú vị. Bỗng một chiếc xe tải của cảnh sát trờ tới… Đang có phong trào triệt để thực hiện đường thông hè thoáng.
Rốt cuộc, khi bớt ngu dốt thì chúng ta sẽ thoải mái hơn với nhau. Cái gì cũng trôi tuồn tuột. Không phải tỏa ra từ tay nàng mà từ hồn nàng và ngay trong hồn ta.
Có lẽ đó là một thời điểm mấu chốt để yên tâm ra đi. Hay mình bảo: Tôi đang chìm, đang lắng. Cũng có thể họ không tìm thấy.
Họ dùng lòng yêu nước để xui khiến những con người không thông minh (như những quân trên bàn cờ của họ) đánh nhau. Hoặc mở tủ đọc lại thì dễ lại đâm chán đời, bất mãn. Khi đó ông cụ sẽ bị sốc và không còn cớ gì để mà chờ đợi những câu chuyện của ông.
Mân mê hoài cuốn anbum. Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Nhưng như thế chưa đủ.
Cháu biết cháu sai nhưng chú cho cháu xin lần này, cô cháu ra không thấy cháu lại đi tìm. Bác đi chứ? Không! Bác còn nhiều lí do lắm. Ông sợ những tiếng rơi uất hận ấy sẽ làm vỡ giấc dịu êm hiếm hoi của vợ.