Donal hamburger từng là người bán li giấy trước khi thành lập tập đoàn Mc. Người Trung Quốc xưa gọi đó là “bát phong” . "Thất bại duy nhất trong cuộc đời một người là đã sống mà không học hỏi ".
Thậm chí có cả nhữn trường hợp các bà mẹ tự mình tham gia các lớp học thêm và thật sự việc này sẽ giúp ích cho con họ ở trường? Rồi việc gì sẽ sảy ra nữa đây? Tôi hi vọng chúng ta sẽ nhận ra trước khi quá muộn. Chúng ta phải chuẩn bị tinh thần để leo lên đỉnh núi cao nhất ,thám hiểm đại dương sâu thẳm nhất và xông vào những nơi hoàn toàn xa lạ với chúng ta . Điều này nhắc tôi nhớ đến một lần đối thoại với một doanh nhân lớn tuổi thành đạt lúc tôi vừa bắt đầu tham gia thương trường.
Người đàn ông trong truyện. Tướng Duoglas Mac Arthur đã nói: “ Càng tự tin bao nhiêu, bạn càng trẻ chung bấy nhiêu; càng sợ hãi bao nhiêu, bạn càng già cỗi bấy nhiêu; càng có nhiều hy vọng bao nhiêu, bạn càng trẻ chung bấy nhiêu và càng thất vọng bao nhiêu, bạn càng già cỗi bấy nhiêu”. Cuối cùng, vụ án được chuyển lên tòa án tối cao của Mĩ.
Nhưng khi thấy nước bị vẩn đục, bạn nên câu ở đấy vì khi ấy cá lớn đang dồn cá nhỏ lên trên mặt nước… Mỗi cuộc khủng hoảng lại tạo nên các vận may to lớn”. Ngày xưa , có một vị tu sĩ trung niên sống trong một ngôi làng nhỏ. Một thứ nữa cũng là một phần của tuổi thơ chúng tôi, đó là “kết phe”.
Thật đáng buồn khi nhiều người dám nghĩ dám làm lại phải quanh quẩn trong nhà,trái ngược với bản chất vốn có của họ. Tôi làm vậy mà không băn khoăn về việc mình cũng chỉ là một cổ đông bình thường như những người khác ở công ty. Và chắc chắn người chưa từng phạm phải sai lầm sẽ không bao giờ khàm phá được bất cứ điều gì ".
Mặc dù đảng của cô thắng nhưng cô bị bắt giam trong 6 năm tù. Ông lập được kỉ lục bán hàng nhiều nhất trong một công ty, bán được hơn 70 chiếc điều hòa không khí trong một đơn đặt hàng. Nhưng dù sao đi nữa, tôi cũng phải tham gia bằng được.
v…Tôi trở thành “máy làm ra tiền” của hội! Việc mở cửa Indonesia, Trung Hoa đại lục, Ấn Độ đã mở ra những thị trường, những lối đi đầy mạo hiểm chưa có nhiều người đặt chân đến. Có bao giờ bạn tự hỏi làm thế nào mà người Nhật có thể đứng lên từ cảnh đổ nát của chiến tranh thế giời thứ 2 để trở thành cường quốc kinh tế hùng mạnh như ngày nay?Tôi vẫn còn nhớ,thời tôi còn trẻ,nhiều người rất nghi ngờ các sản phẩm của Nhật.
Điều này có thể hiểu được tại sao nhiều người trong chúng ta lại bận rộn đến nỗi không có bữa ăn sáng đúng nghĩa, bận đến nỗi không có thời gian quan sát vẻ mặt của vợ, chồng hoặc con, để quan sát nguyên nhân trở thành kết quả như thế nào. Ông đã dựng tượng đài của 1 vị thi sĩ vĩ đại người Tamil ,Thiruvalluvar cao hơn 40 mét. Câu trả lời là không phải thế.
Nhưng khi ta hiểu hơn về nó, ta sẽ có khả năng xử lý nó khi nó xuất hiện. “Đừng gọi nó là lỗi lầm, hày gọi nó là một bài học”. "Con người sẽ không bao giờ đến được mặt trăng dù có những tiến bộ của khoa học kĩ thuật tương lai"
Khi một người đàn ông nỗ lực kiếm “tiền” mang về nhà ,hầu như anh ta không có “thời gian” ở nhà nữa. “Nếu tôi được sống đến tuổi “cổ lai hy”, liệu tôi có được một ít sức hấp dẫn, chủ nghĩa cá nhân và sự thông minh để không bị thải hồi khi tôi đã trở nên tiều tụy, kiệt sức và yếu ớt nhưng lại là hàng hiếm, được nâng niu như một món đồ cổ đặc biệt?”. Vậy giờ phải làm gì nữa? Tôi xem các tài liệu trước đây để biết người tiền nhiệm của mình đã làm gì.