Bài diễn văn bắt đầu như vầy: "Ngày hôm nay là một ngày vinh dự trong đời tôi. Sau này có người cho hay rằng, tôi vừa ra khỏi phòng, nhà thông thái đó quay lại nói với ông chủ nhà, khen tôi thế này, thế khác và cho rằng câu chuyện tôi rất hứng thú và tôi là một người ăn nói rất có duyên. Cháu sành và có óc thẩm mỹ.
hôm qua chứng khoán xuống giá. Rất ít người xét đoán một cách hoàn toàn khách quan và sáng suốt. Một trăm năm mươi lính công an bao vây một căn phố để bắt tên y cũng mang hai cây súng sáu trong mình.
Chắc bạn viết văn sĩ đó: Chính là H. Trái lại, cứ khen không ngớt tài quản gia của bà, cứ khen thẳng ngay rằng bà hoàn toàn, đã duyên dáng mặn mà, đủ công ngôn dung hạnh lại còn là một nội trợ kiểu mẫu nữa. Rồi con nhớ không? Tối đến, trong khi cha đọc sách, con rón rén vào phòng giấy cha, vẻ đau khổ lắm.
Người Hòa Lan, trước khi vô nhà, phải cởi giày ra, để ở bực cửa. 000 đồng để bắt đầu làm máy của tôi rơi, tôi bằng lòng bỏ số tiền đó đi, làm lại máy khác cho ông, để được vừa ý ông. Kinley không muốn phạm lòng tự ái, cũng không muốn làm cụt hứng người đó.
Sách dày 307 trang, bằng một cuốn sách đáng giá hai đồng. Những người bán hàng biết rõ điều đó và ta phải bắt chước họ. Vừa đẹp trai, vừa hùng hồn, Daniel Webster là một trong những luật sư nổi danh nhất thời ông.
Phương pháp đó luôn luôn công hiệu, dù là áp dụng với con nít hay với bò con, với đười ươi. Nhà sứ giả chỉ việc chú ý nghe và kết quả là ông tướng quạu đó thành ra thuần hậu, chịu trả hết số tiền đã thiếu công ty và chịu rút đơn không kiện công ty nữa. Và điều đó chúng tôi tất nhiên là muốn tránh.
Khi tôi còn nhỏ, nhà tôi là bạn thiết của tôi, dắt dẫn tôi trên con đường chính. Họ đam mê sự mạo hiểm, sự tranh đấu hơn. tinh thần hiểu biết lẫn nhau.
Bạn đặt lệ với người nhà hoặc bạn bè rằng hễ bắt gặp bạn làm trái quy tắc nào đó thì bạn phải chịu phạt một số tiền. Nên để cho y tự định đoạt lấy. Ông Seltz chép hết những điều họ yêu cầu và những điều họ cam kết trên một tấm bảng đen và ông chuẩn y hết những điều họ ước vọng.
Có thể lập lại hòa bình được không? Không ai biết được. Anh dắt bốn người phụ lại hầu khách chứ không phải một người như thường lệ. Nếu không thấy hứng thú khi làm một việc thì không thể làm nên việc đó.
Trăm năm nữa, bạn và tôi đều không còn nữa và chẳng ai còn nhớ tới chúng ta cả. Nhưng chúng ta hãy đọc đã. Kẻ làm quấy oán trách đủ mọi người, mà chẳng bao giờ oán trách mình cả.