Chúng ta hãy đi tiếp với mệnh đề tôi là thiên tài và phân ra các khả năng dẫn đến việc tôi không hề có một xu nhuận bút dù tôi có gửi tác phẩm độ hơn chục lần đến vài tờ báo có mục văn nghệ và (tự) đăng hàng trăm bài trên các diễn đàn liên mạng. Trên đầu chồng sách lưa thưa mấy tờ nháp xếp lệch lạc nhau mà tờ trên cùng được gấp đôi và bị xé một mẩu hình vòng cung. Mọi nỗ lực nhồi nhét chỉ đem lại bi kịch.
Căn bản vì các dòng suy nghĩ cứ chảy nên bạn hay quên. Họ mang lại cảm giác ấm áp và thân thiện. Tôi ủng hộ mà tôi lại ngồi co chân trên xe máy dưới lòng đường? Muốn lên vỉa hè ngồi cho yên tâm lắm chứ.
Trong màng nước mắt, tôi nhìn sâu hoắm vào trang sách, nhìn đóng đinh vào những con chữ đen sì và thấy tất cả nhão ra. Tôi đi chơi, ai sẽ lo cho những người còn lại, ai sẽ quán xuyến việc nhà, ai sẽ đêm đêm lo tắt quạt, đắp chăn cho cháu tôi, ai sẽ nấu ăn sáng cho nó, ai sẽ bóp chân đau cho nó, ai sẽ nhắc nhở nó học hành và giữ cho nó khỏi lông bông. Bố thì ít khen ngợi con cái nhưng một hôm khách đến ăn cơm, mọi người nói chuyện về tôi, tôi ngồi trên tầng nghe loáng thoáng bố ở tầng dưới nói: …nhưng phải nói là nó dám khẳng định mình viết hay.
Ai rủ em? Cô liếc sang cậu bạn ham chơi ngồi cạnh tôi. Những cái đó rồi sẽ đến, không tránh được. Ở đây, họ cho mình quyền gào thét, nguyền rủa, phán xét.
Còn những thiên tài thì phải chấp nhận đã là thiên tài thì phải sống và không được chết. Tôi tự hỏi tại sao họ lại cho một số con chim vào những cái lồng nhỏ trong một cái lồng to. Không hẳn là ra khỏi nhà bước chân nào trước.
Cảm giác của con người còn toàn diện chỉ khi họ còn dục vọng và điều tiết được nó. Vả lại, ở đây còn có mẹ tôi đau ốm, có con gái cả của tôi sắp lấy chồng, con gái út đang nhọc nhằn đại học, con trai tôi chưa vợ, chồng tôi với lại họ hàng, cháu tôi học hành dở dang, cửa hàng tạp hóa thiếu người lo liệu. Mẹ lật cuốn sách lên, nó được đổi tư thế, càng cháy tợn.
Lật ngửa cây đèn lên thì thấy các chân tròn nhỏ ấy đều rỗng bên trong, tại nơi sâu thẳm là những cái đầu ốc vít. Anh biết, nếu em viết, em sẽ viết hay hơn anh rất nhiều. Tôi đang đơn độc và chỉ có cái xe làm bạn.
Mẹ bảo để mẹ đi xem chung kết. Nếu ông sợ cái xã hội này lên án, tôi sẽ thu xếp cho ông đến một nơi hoàn toàn mới lạ. Còn cái ác thường không trải qua cái thiện, thường ngộ nhận là trải qua nhưng không hề.
Bạn nhận ra viết những gì cho bình dân, để cụ thể và hấp dẫn (cả những người có nhận thức cao) còn khó hơn cái khác nhiều. Càng xa em ta càng thấy yêu em. Ông có tài và ông xứng đáng được hưởng những thú vui dành cho ông.
Và bạn lại mặc cảm về sự vô dụng và vô cảm của mình, và lảng tránh. Đơn giản thôi, kéo nhẹ nó về phía biển nó sẽ tự lùi lên bờ. Bác và chị út, mỗi người một tô mỳ.